Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 261: Nại Hà sơn

“Không phải thanh sam sao?”
Cả âu Dương và Tuệ Trí đứng phía sau đều sững người ra, nhưng cũng không nói gì thêm.
Không mặc thanh sam cũng chưa chắc âu Dương không có quan hệ gì với hai người kia.
Chỉ dựa vào y phục hay mặc thì hơi không có đầu óc, nhưng vị đại đạo sĩ kia lại có thể tùy tay ban cho con mình cóc mặt trê kia năng lực “thôn tính”.
Không hề giống với âu Dương.
Nhưng âu Dương đã đoán sơ sơ được thân phận của hai người kia.
Mục đích chính mình tới Cửu U lần này là để giải quyết chuyện có họ mà không có tên của mình.
Dù sư phụ đưa mình quan đạo hay là để mình tự vấn lương tâm thì cũng đều là để giải quyết vấn đề có họ mà không có tên kia.
Sư phụ cũng là người xuyên việt, chắc cũng từng trải qua những việc như mình.
Và nếu Hồ Vân đã giải được câu hỏi khó đấy thì chứng tỏ, Hồ Vân đã từng tới nơi này rồi.
Một người là đại đạo sĩ, một người là tiểu đạo sĩ.
âu Dương bật cười nhìn về phía tên mình cóc mặt trê, hỏi khẽ: “Có phải tiểu đạo sĩ đó mặc đạo bào màu xám hay không?”
Tên mình cóc mặt trê ngây ra, nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới nói: “Đúng là vậy đó, ộp!”
“Vậy mà sư huynh cũng có thể đoán được! Xem ra sư huynh thực sự có qua hệ với vị đại năng thông thiên kia! Sư huynh đúng là cao thâm khó dò!” Tuệ Trí đứng sau lưng bắt đầu thầm cảm thán trong lòng.
Trong lòng âu Dương cũng có đánh giá tương tự như vậy, tiểu đạo sĩ kia có lẽ chính là Hồ Vân hồi còn nhỏ.
Vậy nên thân phận của đại đạo sĩ kia có lẽ chính là người từng làm sư phụ của Hồ Vân. Cũng chính là chưởng giáo Thanh Vân tông đời trước!
Còn cuối cùng có phải mình đã xuyên vào cơ thể chuyển kiếp của vị chưởng giáo này hay không thì chuyện đó chẳng cần âu Dương phải quá lo lắng.
Bởi vì chỉ cần mình giải quyết được chuyện kia thì đáp án của chuyện này sẽ tự nổi lên mặt nước!
âu Dương lại hỏi: “Đi hết đường Hoàng Tuyền sẽ nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn. Vậy sau khi đi qua dòng Vong Xuyên sẽ là thứ gì?”
Tên mình cóc mặt trê lập tức nói: “Là núi, ộp! Đặt tên là Nại Hà sơn, ộp!”
“Ồ? Nại Hà sơn ra sao?” âu Dương hỏi.
Tên mình cóc mặt trê lập tức nói: “Đại lão, thần hồn đi vào Cửu U thì việc đầu tiên chính là đi qua con đường Hoàng Tuyền, bị hoa Bỉ Ngạn hấp thụ hết thất tình lục dục, ộp. Sau đó gột sạch nhân quả trong dòng Vong Xuyên xong là có thể đi qua Nại Hà sơn!”
“Nại Hà sơn không rõ cao bao nhiêu, con dốc hiểm trở, mây vờn quanh đỉnh núi được gọi là tâm! Thần hồn nào đã bị rút nhân quả, mất thất tình lục dục sẽ leo lên Nại Hà sơn, kéo tâm từ trong đám mây ở đỉnh Nại Hà xuống, rồi ngồi lên đám mây đó tiến vào vùng cực lạc!” Lúc tên mình cóc mặt trê nói cái này không hề ộp cái nào, nói rất rõ ràng mạch lạc.
“Vùng cực lạc là nơi nào?” âu Dương truy hỏi tới cùng.
Nhưng câu hỏi này lại làm khó tên mình cóc mặt trê, mình cóc mặt trê khó xử nói: “Đại lão, ộp, không phải ta không nói, ộp, mà là ta thực sự không biết, ộp!”
Mặc dù mình thân là chủ nhân Vong Xuyên nhưng dường như mình vẫn bị trói buộc bởi một loại pháp tắc nào đó, cũng không thể tùy ý rời dòng Vong Xuyên.
Vậy nên chỉ đành nhìn ngọn núi khổng lồ kia từ xa, nhìn vô số thần hồn leo lên đỉnh nồi, rồi lại nhìn vô số thần hồn ngã từ trên núi xuống, ngã tới mức hồn phi phách tán. Cũng có vô số thần hồn cưỡi mây rời đi!
âu Dương ngờ vực nhìn tên mình cóc mặt trê này, giơ sợi dây gay trong tay lên, mồm vẫn cứng vậy à? Cuối cùng vẫn phải đánh cho mở mồm!
Củ cải trắng đứng một bên cũng vội mở miệng giải thích, nói: “Đại lão, chủ Vong Xuyên không lừa ngươi đâu, chuyện đó ta có thể làm chứng được! Như ta đây ở dòng Vong Xuyên từ trước mà cũng chỉ biết một chút chuyện liên quan tới dòng Vong Xuyên. Cũng hoàn toàn không biết chút gì về Nại Hà sơn phía sau cả.”
âu Dương vẫn không tin, tiện tay nắm tên mình cóc mặt trê kia lên rồi hỏi: “Nếu đã vậy thì trước ngươi vẫn còn những người đứng đầu Vong Xuyên khác à?”
Tên mình cóc mặt trê gật đầu: “Trước khi ta ăn Lại Bì xà thì Lại Bì xà chính là người đứng đầu Vong Xuyên.”
Vừa nói tới Lại Bì Xà đã bị mình nuốt vào, làn da trên người tên mình cóc mặt trê bắt đầu thay đổi.
Tên mình cóc mặt trê này rất hận Lại Bì xà kia.
Vừa nghe đã thấy giống câu chuyện con cóc chăm chỉ.
âu Dương buông tên mình cóc mặt trê ra, áo bào hơi hất nhẹ, sợi dây gai trong tay đã cuộn lại hết vào cánh tay.
âu Dương nhìn về phía bờ Vong Xuyên vẫn chưa lộ diện, nói: “Đi thôi, phải tới bờ bên kia xem thử xem cuối cùng có thứ gì đang chờ chúng ta ở đó! Nại Hà sơn sao? Nại Hà, Nại Hà thì có thể làm gì?”
Tuệ Trí tụng một câu phật hiệu thật dài, rồi nói: “Dù phải vào núi đao biển lửa thì Tuệ Trí cũng nguyện đi cùng sư huynh lần này!”
Trong lòng Tuệ Trí, âu Dương có thể dùng sức mạnh trợ giúp Phật môn đông sơn tái khởi, mình chắc chắn cơ duyên của mình đang ở trên người vị sư huynh này.
Thay vì lắc lư không có mục đích ở vùng đất Cửu U thì bây giờ, có lẽ phương hướng mình đang tìm kiếm ở chỗ âu Dương trước mặt này!
âu Dương đi tới bên bờ nhìn vào dòng Vong Xuyên, đột nhiên quay đầu nói với tên mình cóc mặt trê, hỏi: “Lúc trước lão đạo sĩ chỉ phất tay một cái đã bổ đôi được dòng Vong Xuyên ra rồi sao?”
Tên mình cóc mặt trê gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy ạ, ộp, ngay cả ta của bây giờ cũng không thể theo kịp bóng lưng của vị đại năng có năng lực thông thiên kia, ộp!”
“Nhưng cũng thật bạo lực, dù không chém vào sinh linh thì chém vào hoa cỏ cũng không tốt lắm!” âu Dương mỉm cười nói.
“Nghe nói tổ sư Phật môn từng có một môn tuyệt kỹ, tên là Nhất Vĩ Độ Giang phải không?” âu Dương nhìn về phía Tuệ Trí rồi hỏi.
Tuệ Trí chắp hai tay trước ngực, nói khẽ: “Nhất Vĩ Độ Giang chính là thuật pháp của Đạt Ma tổ sư Phật môn, chớp mắt đi ngàn dặm, cũng là một trong số ít thuật pháp còn tồn tại!”
âu Dương ném sợi dây trong tay rồi nói: “Vậy hôm nay qua sông bằng dây thừng!”
Dứt lời, sợi dây gai trong tay âu Dương tựa như nghe hiểu lời của hắn, lập tức kéo dài ra rồi bay về phía bờ bên kia.
Thật lâu sau, đầu kia của sợi dây đã bay từ bờ bên kia quay về, lại rơi vào tay của âu Dương.
Tựa như đã quấn vào thứ gì ở phía xa, âu Dương cầm hai đầu sợi dây trong tay.
“Đại lão, đó không phải là nơi ta có thể đi được!” Củ cải trắng đang quỳ dưới đất cung kính nhìn âu Dương và nói.
Thân là thủ lĩnh của một khu vực, nó không thể tùy tiện rời khỏi khu vực mình trông giữ được. Nếu cố tình rời đi thì sẽ thúc đẩy sinh trưởng ra thủ linh đời kế tiếp!
âu Dương nhìn thoáng qua củ cải trắng, rồi lại nhìn về phía Tuệ Trí.
Tuệ Trí mờ mịt gật đầu với âu Dương. Lúc này âu Dương mới nói: “Nếu đã vậy thì từ biệt từ đây!”
Củ cải trắng như vừa được giải thoát, thân củ cải trắng vốn rất mượt mà lại nhanh chóng khô lại, cuối cùng chỉ còn sót lại mấy sợi rễ đang nâng một đóa hoa Bỉ Ngạn.
Tình cảm vui sướng của âu Dương bị nó hấp thụ cũng hóa thành ánh sáng vàng bay về phía âu Dương.
Hoa Bỉ Ngạn hơi khom người với hai người họ rồi lập tức hóa thành một điểm ánh sáng màu hồng bay về phía biển hoa Bỉ Ngạn ban đầu.
Còn âu Dương với bộ dạng lạnh lùng ác liệt cũng chậm rãi biến thành bộ dạng cười đùa cợt nhả.
âu Dương vỗ mạnh một cái vào miệng, nhớ lại chút dư vị còn sót lại:
“Chà, trạng thái kia của ta đẹp trai thiệt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận