Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 169: Trần Trường Sinh và Hồ Vân

Bạch Phi Vũ nhìn quyển “nhật ký Tiểu Bạch" mà tay run rẩy.
Sau khi hắn trịnh trọng đặt quyển sách nhỏ này vào trong ngực áo rồi cúi đầu thật sâu với Hồ Vân thì mới quay người rời khỏi phòng.
Bạch Phi Vũ rất ít khi nói lời cảm ơn, thường là sẽ không nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt như mới nhặt được bảo bối của Tiểu Bạch khi đi ra khỏi phòng của Hồ Vân, u Dương bị tò mò.
Lão đầu giống như đang phân phát di sản vậy, thưởng nồng hậu cho từng đệ tử, nhìn bộ dạng nâng niu kia của Tiểu Bạch, chắc chắn là quá rất quý giá!
Thứ đồ còn có thể làm cho Kiếm tiên Thượng Cổ cảm thấy quý, giá vậy khi đến lượt Đại sư huynh là mình chẳng phải càng thêm quý giá hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Trần Trường Sinh đã đẩy cửa phòng của Hồ Vân ra, tiến lên một bước dập đầu một cái với Hồ Vân đang ngồi trên ghế.
Cho dù là kiếp trước hay là bây giờ thì Hồ Vân đang ở trước mặt đều là sư phụ của mình.
Mà lần này, Trần Trường Sinh cũng không có sử dụng bất cứ con rối nào mà chính là bản thể của hắn!
Có sư phụ nhà mình ở đây thì sao có thể có nguy hiểm gì, hơn nữa trong tay mình bất cứ lúc nào cũng nắm sẵn mấy thế thân người giấy.
Vì thế đừng nói là lập tức ly khai Tiểu Sơn phong, cho dù trong nháy mắt rời khỏi Thanh Vân tông cũng đều có thể làm được.
Về phần dập đầu, ngoại trừ Đại sư huynh ra, sư phụ ở trước mặt chính là người gần gũi nhất với mình.
Cho nên dù có dập đầu mấy cái cũng không có chút áp lực tâm lý nào.
Hồ Vân nhìn Trần Trường Sinh dập đầu xong thì cười ha hả rồi vẫy tay gọi Trần Trường Sinh đến trước mặt.
Trần Trường Sinh ngược lại cũng không thèm để ý Hồ Vân có thể tặng cho mình thứ gì, kẻ trùng sinh như mình thì nào còn để ngoại vật phàm trần vào mắt.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh đi đến trước mặt, Hồ Vân kéo ống tay áo của Trần Trường Sinh rồi thấp giọng nói:
"Tiểu tử, hôm nay ngươi nếu là để con rối đến, ta sẽ đánh cái đầu chó của ngươi văng ra ngoài! Lại nói, ta thật sự là không có gì để tặng cho ngươi, nhưng ta có thể bù đắp vài thứ cho ngươi."
Nghe vậy, Trần Trường Sinh cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng thì Hồ Vân đã thò tay vào trong ống tay áo của hắn rồi!
Ống tay áo chính là cấm kỵ lớn nhất của Trần Trường Sinh!
Trần Trường Sinh như bị điện giật, khoảng cách này quá gần quá nguy hiểm, đến mức Trần Trường Sinh đã sẵn sàng khởi động hậu chiêu của mình ở bên ngoài Thanh Vân tông.
Nhưng Hồ Vân vẫn tiếp tục lục lọi một lúc rồi lấy ra một con rối gỗ hình con khỉ rách nát từ trong tay áo của Trần Trường Sinh.
"Đây là con rối gỗ mình đã sử dụng khi đối phó với thánh tử Tuệ Trí của Phật môn?"
Trần Trường Sinh hơi khó hiểu nhìn Hồ Vân lấy con rối gỗ.
Trần Trường Sinh vô cùng coi trọng con rối gỗ này, bởi vì nó tượng trưng cho lời dạy bảo của Đại sư huynh ở kiếp trước. Mỗi giờ mỗi phút nó đều luôn thúc giục chính mình, nên cho dù là đã sống lại một cuộc đời mới thì cũng không dám lười biếng.
Nhưng sau khi trải qua trận chiến với thánh tử Phật môn, bản nguyên của con rối gỗ này đã bị hư hao, bây giờ nó chỉ có thể được sử dụng như một vật kỷ niệm.
Hồ Vân nhìn con rối gỗ rách nát ở trong tay, lật qua lật lại rồi nhận xét:
"Làm xấu thật, uổng công vi sư dạy ngươi từng nét vẽ tranh màu!"
Trần Trường Sinh gãi đầu mở miệng nói:
"Sư phụ, con rối gỗ này thật ra cũng không quá quan trọng, không cần phải sửa chữa đâu!"
Bản nguyên của con rối đã bị hư hao, hơn nữa chân khí mà mình mượn từ chỗ Đại sư huynh cũng đã xói mòn gần như không còn. Cho nên con rối gỗ này không cần để sư phụ phải tự tay sửa chữa.
Thế nhưng Hồ Vân lại không để ý đến Trần Trường Sinh mà đưa ngón tay lên điểm nhẹ vào con rối gỗ. Có một điều không ai chú ý, trong nháy mắt khi ngón tay của Hồ Vân chạm vào con rối gỗ, sắc mặt của Hồ Vân lại trở nên nhạt đi.
Vào giây phút rối gỗ hình con khỉ bị ngón tay của Hồ Vân chạm vào, nó giống như là phục hồi lại như lúc ban đầu vậy, cặp mắt của con khỉ cũng linh động nhiều hơn.
Hồ Vân nhìn về phía Trần Trường Sinh, dưới cặp mắt nhìn chăm chú kia, Trần Trường Sinh giống như người bị mất hồn, đầu óc của hắn chợt trở nên trống rỗng.
"Ra đây!"
Một giọng nói giống như thần linh chợt vang lên trong đầu của Trần Trường Sinh, Nguyên Anh ba đầu sáu tay đang ở trong đan điền của Trần Trường Sinh vậy mà lại xảy ra thay đổi.
Bỗng có một Nguyên Anh nhỏ hơn so với Nguyên Anh của bản thể bị tách ra từ trong Nguyên Anh này. Nguyên Anh vốn ba đầu sáu tay thì nay chỉ còn lại có hai đầu bốn tay!
Mà chưa đợi Trần Trường Sinh kịp phản ứng, trong lòng bàn tay của Hồ Vân lại xuất hiện Nguyên Anh phân thân của Trần Trường Sinh.
"Thật không biết suy nghĩ của tiểu tử ngươi bị cái gì, vậy mà mỗi ngày đều phải chịu đựng thống khổ khi tự chia cắt thần hồn của chính mình thành từng mảnh nhỏ?"
Hồ Vân vừa nhìn Nguyên Anh ở trong lòng bàn tay vừa bĩu môi rồi đưa tay lên ấn Nguyên Anh này vào trong rối gỗ hình con khỉ.
Con rối có được Nguyên Anh, lúc này nó mới xem như là sống lại chân chính.
Không giống như những con rối mà Trần Trường Sinh từng làm, rối gỗ hình con khỉ này cứ như thật sự có sinh mạng vậy.
Khi tay của Hồ Vân rời khỏi con rối gỗ, rối gỗ hình con khỉ chớp chớp mắt rồi quay đầu về phía Hồ Vân mở miệng ra nói không một chút ngừng nghỉ:
"Ta là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn!”
"Ta là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương!”
"Ta là…!"
Giống như là bị tăng động, nó vừa nhảy nhót khắp nơi ở trong phòng, vừa lại làm ra những động tác kỳ lạ còn vừa lặp lại câu nói này.
Thấy vậy, trên trán của Hồ Vân nổi đầy gân xanh rồi tạo ra một cái mũi tên băng bắn con khỉ lăn lông lốc vài vòng. Con khỉ oan ức xoa đầu rồi trốn vào trong quần áo của Trần Trường Sinh.
Khác với việc tiện tay điểm hóa của u Dương, rối gỗ hình con khỉ này có suy nghĩ hoàn chỉnh của riêng mình.
Bởi vì nó là sinh mệnh do Nguyên Anh của Trần Trường Sinh sinh ra, Trần Trường Sinh cũng sẽ có cảm giác thân cận tự nhiên. Hoặc là nghiêm khắc mà nói, con khỉ này chính là thân ngoại hóa thân chân chính do Hồ Vân luyện chế cho Trần Trường Sinh!
Về phần con rối do Trần Trường Sinh luyện chế thì khác, con rối do chính hắn luyện chế còn cần do chính Trần Trường Sinh điều khiển, còn con khỉ này lại hoàn toàn chính là Trần Trường Sinh thứ hai!
Trần Trường Sinh duỗi tay ra ôm rối gỗ hình con khỉ vào trong ngực, trong ánh mắt của hắn dần trở nên dịu dàng. Hắn ngẩng đầu lên hơi phức tạp nhìn vào Hồ Vân rồi nhẹ giọng hỏi:
"Sư phụ, người biết được bao nhiêu?"
Trần Trường Sinh muốn hỏi Hồ Vân có biết mình là người trùng sinh hay không. Dù sao, ở kiếp trước, cho đến khi Hồ Vân chết, Trần Trường Sinh đều đoán không ra rốt cuộc sư phụ của mình đang làm những gì.
Hồ Vân kiếp trước, khi Ma tộc ồ ạt xâm phạm Thanh Vân tông, vì trợ giúp Đại sư huynh và mình chạy trốn mà hắn không tiếc một mình chống lại toàn bộ Ma tộc, chơi một đổi một với tất cả Ma tộc tiến đến xâm phạm!
Tuy sư phụ nhà mình bề ngoài nói là chia năm năm, nhưng là cùng một người đánh cũng chia năm năm mà cùng một đám người đánh cũng chia năm năm!
Nếu không phải kiếp trước Ma hoàng Tổ Uyên có khả năng đoạt xá thì ngay trong trận đại chiến đó, Tổ Uyên cũng sẽ chết!
Bát quái trận đồ gần như bao phủ toàn bộ trời đất, cảnh tượng khi ấy khiến cả người của Trần Trường Sinh đều không nhịn được mà run rẩy.
Bọn họ rõ ràng có thể đi cùng nhau, tại sao phải cố chấp kéo chân Ma tộc cùng chết làm gì!
Hồ Vân nhìn tên tam đệ tử ở trước mặt. Chính mình đã từng tính một quẻ cho chính mình, cả đời này mình chỉ có một tên đệ tử đó chính là Trần Trường Sinh ở trước mặt đây. Cho nên Hồ Vân vẫn luôn cảm thấy có lỗi đối với Trần Trường Sinh.
Vốn mình chỉ thu một mình Trần Trường Sinh, nhưng bây giờ đã thu đến tên thứ sáu rồi.
Hồ Vân chớp chớp mắt nhìn Trần Trường Sinh mà nói:
"Sư phụ ngươi được gọi là thần toán tử, ngươi cảm thấy ta biết được bao nhiêu?"
Nghe vậy, trong lòng của Trần Trường Sinh có chút sợ hãi. Sau khi cố ý giết chết Tổ Uyên, hắn mới phát hiện thế giới này giống như đã thay đổi, mọi chuyện bắt đầu không giống với trí nhớ ở kiếp trước nữa.
Vào giờ phút này, đây cũng là chuyện làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy lo lắng nhất, bởi vì sau khi mình sống lại thì chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là hướng đi đối với chuyện sẽ xảy ra trong tương lai của thế giới này.
Hồ Vân híp mắt nói:
"Nhân quả, đã có nhân ắt có quả, tự ý thay đổi nguyên nhân cũng làm cho kết quả thay đổi, tiểu tử, ngươi sẵn sàng để tiếp nhận kết quả này chưa?"
Trần Trường Sinh nuốt một ngụm nước miếng, hắn vừa định mở miệng thì bàn tay ấm áp của Hồ Vân đã ấn lên trên đỉnh đầu của Trần Trường Sinh và nói:
"Tiểu tử, ngươi nghĩ muốn bảo vệ tất cả mọi người, ngươi trọng tình trọng nghĩa, đây đều là điều vô cùng tốt. Nhưng tiểu tử ngươi phải biết, điều kiện tiên quyết để yêu một người chính là ngươi phải tự yêu chính mình trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận