Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 63: Đại lão cải trang nữ nhân hóa ra là sư đệ của ta

Hoàng thành bây giờ nhiều vô số kể các phương sĩ.
Hoàng đế bệ hạ thích tu tiên vấn đạo đã mặc kệ không chăm lo triều chính là chuyện không phải mới một hai năm, mặc dù cả đất nước vẫn còn vận hành nhưng không phải là không bị ảnh hưởng.
Tuy những biến đổi xảy ra một cách âm thầm, nhưng dân chúng trong Hoàng thành vẫn có rất nhiều phàn nàn kín đáo về lão Hoàng đế suốt ngày chỉ muốn tu tiên và ban hành nhiều pháp lệnh ưu đãi cho các đạo sĩ và hòa thượng.
Âu Dương không đủ thực lực học thuật quan sát, nhưng khi vừa đứng trên cổng thành nhìn xuống thành trì, Âu Dương đã có thể cảm nhận được loại ảo giác tòa thành trì này đầy chướng khí, như đã gần đất xa trời.
Tiếng Phạn vương vấn, hương khói lượn lờ trong thành, cả tòa thành như hang ổ của tín đồ tín Đạo mê Phật.
Người phàm trần không thể tu hành, ngay cả là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn cũng không được, khói lửa nhân gian đã cọ rửa khiến chân khí thiên địa của nơi này mong manh đến mức không thể cảm nhận.
Thường Hiểu Nguyệt cũng đã nói với hắn, ngay cả khi nàng là một đại tu sĩ kỳ Hợp Thể thì tu vi của nàng cũng bị mấy trăm ngàn người trong thành áp chế đến mức miễn cưỡng lắm mới giữ được tình trạng Trúc Cơ.
Có thể hình dung được, đối với các tu sĩ mà nói thì nhân gian không phải là một nơi tốt để đến, tu sĩ bọn họ muốn tránh nơi này còn không kịp.
Âu Dương nhìn cung điện nguy nga nhất nằm ở giữa Hoàng thành, nơi đó là nơi ở của lão Hoàng đế, cũng là ván cờ cuối cùng của bàn cờ vấn tâm mà sư phụ của hắn an bài cho lão Nhị.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo!" Đột nhiên trong đầu Âu Dương nhảy ra một câu Động Hư Tử thường nói.
Những lão gia hỏa này sống mấy ngàn năm, trong lúc lơ đãng tùy tiện cũng có thể bày ra một ván cờ hơn mười năm, thật sự là quá khủng bố!
Âu Dương thở dài, lấy cuốn "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành" từ trong ngực ra mà cẩn thận tìm kiếm.
Âu Dương đọc thầm mấy, mới đóng sách lại đã quên bảy tám phần nên đành phải lật ra đọc lại.
Nhân lúc ký ức vẫn còn mới nguyên, Âu Dương cất quyển sách vào trong ngực mà lẩm bẩm: "Thiên... Cái gì... Vô cực, ra cho ông!"
Cuối cùng Âu Dương từ bỏ niệm chú, chỉ ghi nhớ lộ tuyến vận hành chân khí mà hô gọi lung tung, hắn vỗ tay, chân khí từ trong cơ thể phun ra.
Bầu trời đêm vốn đầy trăng sao dần bị mây đen bao phủ, tuyết dày như lông ngỗng đột ngột rơi xuống.
Chỉ trong vài phút, toàn bộ Hoàng thành đã bị bao phủ trong tuyết dày.
Dưới làn tuyết bay lả tả, tầm mắt Âu Dương nhìn về khu chợ phía đông, nơi đó đang trình diễn trò hay!
Lẽ ra đã đến giờ giới nghiêm ban đêm nhưng khu chợ phía đông Hoàng Thành lại trở nên náo nhiệt.
Một chiếc thuyền hoa thật lớn xuất hiện trên đường phố khu chợ phía đông.
Bây giờ đã là mùa đông, nhưng những bông hoa trên thuyền hoa vẫn kiều diễm ướt át như thể chúng vừa được hái.
Có vô số vũ nữ mặc y phục tơ lụa lắc lư múa hát trên thuyền hoa làm cho người ta thấy chóng mặt, mấy động tác đơn giản nhưng có thể kích thích hormone giống đực tăng vọt.
Trên chiếc thuyền hoa đầy mỹ nhân son phấn ngồi vây quanh một thiếu nữ đeo khăn lụa, như sao vây quanh trăng.
Nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng, ngồi tao nhã ở chỗ cao nhất trên thuyền hoa, đôi mắt không trang điểm tràn đầy vẻ hồn nhiên trong sáng.
Như đóa sen mọc ra giữa trăm đóa hoa hồng, thanh tao tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy thánh thiện!
Tựa hồ tuyết dày như lông ngỗng không nỡ lòng rơi xuống trên người nàng mà chỉ luân phiên bay quanh người nàng.
Đó là tiên tử! Chỉ có tiên nữ mới có được dung nhan như vậy!
Khi mọi người nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ mặc đồ trắng, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó là vỡ òa trong tiếng reo hò đầy kinh ngạc.
Thuyền hoa chạy chầm chậm trên đường phố, thỉnh thoảng lại có hạt dưa và đậu phộng từ trong thuyền hoa ném ra, mỗi lần ném ra đều khiến mọi người phải tranh đoạt.
Dường như chỉ cần lấy được đồ ăn bị ném ra ngoài là có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của bàn tay mảnh khảnh vừa ném đồ ăn từ trên thuyền hoa.
"Ta muốn thờ lạy hạt dưa này!"
"Đừng đoạt! Đừng đoạt! Đừng móc trong miệng ta!"
"Bán nhà mua hạt dưa đậu phộng, một hạt một đồng!"
...
So với sự hỗn loạn dưới thuyền hoa, trong ánh mắt của thiếu nữ mặc đồ trắng ngồi trên thuyền hoa lại mang theo vẻ trong sáng ngây ngốc, mặc tháng năm đẽo gọt vẫn mãi thuở trinh nguyên.
"Tiểu Tùng Tùng, đợi khi xuống đến trước cổng Hoàng cung thì thu hồi sát khí đầy người của ngươi lại, động thủ ở nhân gian với tu sĩ mà nói không khác gì tự chém đạo của mình!" Thường Hiểu Nguyệt mặc váy đỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh thiếu nữ mặc đồ trắng mà nói.
Thiếu nữ mặc đồ trắng chính là Lãnh Thanh Tùng cải trang thành nữ, lúc này hắn đang mặc chiếc váy màu trắng, ngồi ở giữa thuyền hoa, không thể động đậy.
Kim Đan trong cơ thể hắn bị Thường Hiểu Nguyệt trước mặt phong ấn trong đan điền, cả người hắn không thể rút ra được chút khí lực nào.
Lãnh Thanh Tùng trừng mắt nhìn, khóe miệng nghẹn ra một câu: "Rốt cuộc yêu nữ ngươi muốn làm gì?!"
"Ta muốn làm gì? Đừng quên, chúng ta đã đính ước với nhau. Ta rất muốn nhìn xem ả tiện nhân dám quấy rầy nam nhân của ta trông như thế nào!" Thường Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh Lãnh Thanh Tùng mà tức giận nói.
"Nàng ấy đã xuất giá rồi!" Lãnh Thanh Tùng có chút chua xót nói.
Một thiếu niên như hắn còn chưa biết tình yêu là gì, loại cảm xúc mơ hồ này còn chưa được khai phá. Cho nên khi nghe thấy nàng xuất giá, hắn chỉ là có chút chua xót mà thôi.
Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lãnh Thanh Tùng đang hơi buồn bã mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Áánh trăng sáng khó đối phó như vậy sao?
Còn dám làm vẻ mặt chân tình bị bội bạc?
Ngay khi Thường Hiểu Nguyệt sắp nổi cơn thịnh nộ, đột nhiên nàng nhớ đến những gì Âu Dương đã nói với mình: "Một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi dựa vào cái gọi là có quan hệ với tiên nhân mà chủ động kết giao với thành chủ, hơn nữa còn tóm được thiếu thành chủ, ngươi nghĩ nàng ta dựa vào cái gì? Chẳng qua chỉ là loại trà xanh cấp cao thôi!"
Hơn mười năm qua lão Hoàng đế vẫn không tìm thấy Lãnh Thanh Tùng, nhưng đột nhiên năm nay ông ta tìm được hắn, thậm chí còn bắt giữ tất cả những cô nhi mà hắn quen biết ở Phong Diệp thành.
Bảo không có kẻ phản bội tham gia vào thì ai mà tin!
Vậy kẻ phản bội này có thể là ai?
Ngoại trừ Âu Dương được coi như vua nhi đồng trong Phong Diệp thành thì đám cô nhi này vẫn luôn xem Huyên Nhi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Tất cả những chuyện khó mà nói này đều là ván cờ do một phàm nhân thiết lập.
Khi Âu Dương nghe Thường Hiểu Nguyệt tính ra đám người Huyên Nhi đang ở Hoàng cung, Âu Dương đã có thể xác nhận chắc chắn Huyên Nhi kia đã tạo lập giao dịch nào đó với lão Hoàng đế.
Đứng trên tường thành, Âu Dương nhìn thuyền hoa phía xa xa, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười chế giễu, một phàm nhân muốn leo cao mà tính kế được đến trình độ như vậy, có thể nói nàng ta còn muốn leo lên một tầng cao hơn.
Âu Dương nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Huyên Nhi, cặp mắt dò xét đánh giá được nàng ta che dấu cực tốt.
Nhưng Âu Dương là người xuyên việt đến đây, cho dù có tâm cơ như thế nào thì đứa trẻ đó trong mắt người trưởng thành là vẫn có chút vụng về.
"Đại sư huynh, sao huynh lại cười lạnh như vậy!" Hồ Đồ Đồ co rụt đầu lại, không biết vì sao đêm hôm Đại sư huynh lại đứng đội tuyết trên tường thành.
Âu Dương bỗng nhiên có hứng thú mà hỏi: "Đồ Đồ, ngươi cảm thấy nhân gian này thế nào?"
"Rất náo nhiệt và thú vị, nhưng Đồ Đồ không thích nơi này, nơi này không thể cưỡi hạc giấy, hơn nữa không khí nơi này thật là hôi thối!" Hồ Đồ Đồ nhăn mũi nói.
Âu Dương bế Hồ Đồ Đồ lên, vỗ vỗ tuyết trên người tiểu gia hỏa rồi nhẹ giọng nói:
"Không khí có mùi hôi thối đúng không? Đó chính là mùi hôi thối của lòng người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận