Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 486: Tiểu tử ngươi dạo này phất quá nhỉ!

Đại điển phong thần mênh mông bát ngát cũng sắp đến hồi kết thúc, chúng thần như mưa bay khắp bốn phương tám hướng, trở lại vùng đất mình được sắc phong.
Chức trách của thần linh, cách dùng sức mạnh, còn có những quy tắc kia, bọn họ phải ngẫm nghĩ lĩnh hội một phen.
Phong Thần bảo thư bay trở về trong Tử Phủ của Bạch Phi Vũ, ánh sáng thần thánh được thu lại, trở về bình thường.
Ánh mắt Bạch Phi Vũ đặt trên bản đồ thiên địa bên cạnh, nâng Lượng Thiên xích lên, điểm nhẹ vào nơi nhân gian đại diện cho Yêu Tổ.
Trên bản đồ thiên địa, vị trí đại diện cho Yêu Tổ tại nhân gian nháy mắt sáng lên, mặc dù so với cả tấm địa đồ, không gian Yêu Tổ chiếm được cũng không gọi là lớn, nhưng một ngày nào đó, địa đồ này sẽ có thể so sánh được với bản đồ núi non sông nước kia, toàn bộ đều được hắn thắp sáng!
Tua kiếm được buộc trên Lượng Thiên xích, hắn quay đầu nhìn thoáng qua chim xanh nép trên bờ vai hắn, lúc này trong ánh mắt chim xanh hiện lên một tia thần tính huyền ảo phức tạp.
Sắc lệnh phong thần giúp Bạch Phi Vũ lần này phong thần đạt được rất nhiều lợi ích, mà Điêu Mao đứng tại hắn đầu vai hắn cũng nhận được không ít!
“Chóng lớn nhé, Thần Đế tương lai không thể cà lơ phất phơ suốt ngày như vậy được!” Bạch Phi Vũ nhìn Điêu Mao ở đầu vai, nhẹ giọng nói.
Chim xanh nghiêng đầu nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, miệng chim vừa mở đã bị Bạch Phi Vũ tóm lại.
Bạch Phi Vũ đen mặt tức giận véo mỏ chim xanh, không cần nghĩ cũng biết, cái mỏ chim này chắc chắn chỉ bật ra được những thứ mà hắn nghe không hiểu, nghe chỉ tổ rước bực vào người!
Hư ảnh của Yêu Tổ hiện lên trước mặt Bạch Phi Vũ, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Phi Vũ, sau đó khẽ khom người nói: “Sau một thời đại, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau như thế này!”
Bạch Phi Vũ hiện đã là tu sĩ Đại Thừa cũng hơi ngây người, lập tức nhíu mày nói: “Ngươi tùy tiện nói ra thân phận của ta, chẳng lẽ không sợ thiên đạo biết được sao?”
Yêu Tổ không chút ngần ngại nói: “Nhân gian này là do ta biến thành, thiên đạo thăm dò cỡ nào cũng không thể thăm dò nơi này của ta! Dù trước đây là tiên đã vẫn lạc, nhưng ta vẫn từng là tiên!”
Trong giọng nói tràn đầy sự bá đạo và kiêu ngạo.
Bạch Phi Vũ nhẹ gật đầu, yêu tộc trước mặt hoàn toàn có cơ sở để tỏ ra kiêu ngạo, kiếp trước mình thân là Lý Thái Bạch, lúc làm thịt hắn cũng phải chém đến tám kiếm!
Dù sao trước đây trên bầu trời cũng từng có đến chín mặt trời!
“Ánh mắt của tiểu tử nhà ngươi khiến ta nhớ tới một chút chuyện không vui!” Yêu Tổ nhìn vẻ mặt hồi tưởng của Bạch Phi Vũ, cảnh giác nói.
“Làm gì có! Ta chỉ là tò mò, lúc trước ta phi kiếm trảm ba mươi sáu vị tiên, hóa thành ba mươi sáu chốn nhân gian, còn mười ba vị tiên nhân kia tại sao lại tìm cách khác để tồn tại trên thế giới này mà không hóa thành nhân gian như các ngươi?” Bạch Phi Vũ nghi hoặc nhìn Yêu Tổ, khó hiểu hỏi.
Nếu như tất cả tiên nhân đều hóa thành nhân gian, cũng chẳng qua là bốn mươi chín chốn nhân gian, như vậy hắn phong thần từng cái là xong.
Nhưng ngoại trừ ba tên phế vật Khí Thuật Pháp, còn lại mười vị tiên nhân không rõ tung tích!
Điều này ngược lại khiến cho Bạch Phi Vũ phiền lòng.
“Khí, Pháp, Thuật, ba tên tiên này, mình vốn nên chém chúng, cũng nhất định phải chém chúng.”
Khí Tổ chưởng quản pháp khí toàn thiên hạ, Thuật Tổ thì đại biểu cho thuật Ngũ Hành, Pháp Tổ thì đại biểu cho ngàn vạn pháp thuật tu luyện.
Kiếp trước hắn tự mình tu luyện, không thể thoát ly được khỏi Tam Tổ này, muốn chân chính có được năng lực trảm tiên, trước hết chỉ có cách giết chết Tam Tổ này.
Cho nên ba tên phế vật này bị hắn tìm tới đầu tiên.
Ngoại trừ Tam Tổ này, còn có ba mươi sáu chốn nhân gian, còn lại mười vị tiên nhân lại như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh.
Bạch Phi Vũ hoài nghi có phải họ ở trong Ma giới hay không, nhưng nghĩ lại, họ đã từng tiên nhân đỉnh thiên lập địa, làm sao lại ở trong Ma giới được.
Nhưng mười vị tiên nhân này thật sự tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh.
Yêu Tổ nhìn vẻ mặt trầm tư của Bạch Phi Vũ, nhẹ giọng nói: “Giữa các tiên nhân cũng có sự khác biệt, những việc chúng ta đã từng đoán được, những tiên nhân khác chưa hẳn là không nghĩ ra, chỉ là bọn họ cũng không đặt thứ quý giá gì lên người ngươi mà thôi!”
Bạch Phi Vũ nghe xong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng, chuyện thần hồn hắn chuyển thế, nếu không có sự trợ giúp của mấy vị tiên nhân thì cũng không thể giấu trời vượt biển được.
Nhưng lúc này biết được những tiên nhân khác cũng chừa lại đường lùi ở phía sau, điều này không khỏi khiến cho Bạch Phi Vũ thấy cấp bách.
“Sứ mệnh của ta đã hoàn thành, bây giờ phải xem ngươi rốt cuộc đi được đến đâu!” Yêu Tổ nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, thở dài nói.
Bạch Phi Vũ chính là nước cờ mà bọn họ cùng Lý Thái Bạch cùng nhau hạ xuống, bây giờ quân cờ đã trưởng thành, sứ mạng của bọn họ cũng hoàn thành.
Thế cục sắp xếp đã ngàn vạn năm, chỉ vì chờ đợi Bạch Phi Vũ xuất hiện, bọn họ đã hi sinh quá nhiều, cũng chờ đợi quá lâu.
Bây giờ thật sự đến được thời khắc này, yêu tộc Bá Ngọc lại có chút giật mình tỉnh mộng!
Bạch Phi Vũ nhìn Bá Ngọc, mặt không đổi sắc ra lệnh:
“Sắc lệnh, Tam Túc Kim Ô Bá Ngọc trở thành Yêu Thần đế! Thần linh chưởng quản yêu tộc! Thiên địa khâm thử!”
Yêu Tổ Bá Ngọc nghe vậy sững sờ, sau đó cười khổ nhìn Bạch Phi Vũ, tiểu tử này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, việc của mình đã hoàn thành, tiểu tử này lại còn lôi kéo mình làm lính cho hắn?
Phong Thần bảo thư lần nữa xuất hiện trong tay Bạch Phi Vũ, tấm bản đồ sông núi và mạch nước bay vào trong tay yêu tộc Bá Ngọc.
Phong Thần bảo thư cầm chưa nóng tay, Bạch Phi Vũ đã chắp tay đưa cho Yêu Tổ Bá Ngọc.
Chỉ có từ bỏ lợi ích như nhau thì mới có đồng bạn sát cánh bên mình.
Bạch Phi Vũ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, hắn đưa ra điều kiện này, Yêu Tổ Bá Ngọc cũng sẽ không cự tuyệt.
Dù sao Thần linh của vạn yêu cũng không khác gì mấy so với Vạn Yêu chi Tổ, tiền đề là chỉ cần chết trước thôi!
Yêu Tổ Bá Ngọc nhìn bản đồ sông núi mạch nước trong tay, lại quay đầu liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Phi Vũ, sau đó chắp tay, hóa thành một luồng sáng bay vào trong mặt trời!
Bạch Phi Vũ thu hồi Phong Thần bảo thư, lần nữa đeo Lượng Thiên xích vào bên hông, thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lập tức nở nụ cười ấm áp.
Đối với tu sĩ mà nói, không có gì bì được việc chứng đạo của chính mình, khiến mình cảm giác đời này trọn vẹn, chẳng còn luyến tiếc, Bạch Phi Vũ cũng không ngoại lệ.
Niềm vui ngây ngất này tất nhiên cần được chia sẻ với người khác!
Bạch Phi Vũ từ trên mây đi đến bên người âu Dương, có lẽ là bởi vì thời gian quá lâu, âu Dương đã cúi đầu ngủ, Bạch Phi Vũ định vươn tay chạm vào đầu vai âu Dương, Tịnh Tử đã mở miệng chó, uy hiếp Bạch Phi Vũ không cho Bạch Phi Vũ đụng vào âu Dương.
Tịnh Tử trong lòng rất rõ ràng, bây giờ âu Dương nhúc nhích một chút xíu thôi cũng sẽ cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế, mặc dù chủ nhân đã sắp xếp để mọi người giữ bí mật, nhưng Tịnh Tử lại không thể dễ dàng tha thứ để Bạch Phi Vũ tới gần âu Dương.
“Sao đấy?” Bạch Phi Vũ nhíu mày nhìn Tịnh Tử, sắc mặt khó coi mở miệng hỏi.
“Chủ nhân… Chủ nhân đang ngủ, xin Tứ lão đại cứ để cho ngài ấy ngủ một lát đi!” Tịnh Tử thành khẩn nhìn Bạch Phi Vũ mà nói.
Khi Bạch Phi Vũ định đồng ý, âu Dương dường như tỉnh ngủ, khẽ rên một tiếng.
âu Dương lập tức giãn hay tay vươn vai, vặn eo bẻ cổ, nhìn Bạch Phi Vũ, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, như một người vô công rỗi nghề, nhanh mồm hỏi Bạch Phi Vũ:
“Ể, tiểu tử, hôm nay ngươi giành hết hào quang sân khấu rồi nhỉ! Xem ra ngươi thật sự phất lên rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận