Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 78: Cuộc trò chuyện giữa sư huynh đệ

Âu Dương nhìn Hồ Đồ đang ngồi xổm bên lò lửa, hắn cũng ngồi ở bên cạnh lò lửa đẩy củi vào.
Âu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, ngây ngô nhìn Trần Trường Sinh cười hỏi: “Lão Tam, thần hồn là đồ quái gì, có phải chỉ có Xuất Khiếu kỳ mới có thể nắm giữ không?”
Vẻ mặt Trần Trường Sinh đang cười ngây thơ, bỗng nụ cười đông cứng lại, có chút mất tự nhiên hỏi: “Sao tự nhiên sư huynh lại nhớ tới hỏi chuyện này?"
Âu Dương tùy ý nói: “Ta chỉ tò mò thôi. Ngươi cũng biết, cảnh giới của ta quá thấp, ngay cả Ngũ Hành độn pháp ta cũng không hiểu rõ, chớ nói chi đến đồ chơi cao cấp như thần hồn kia chứ.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Theo lý mà nói, chân khí ngưng tụ ở trong đan điền Luyện Khí kỳ, chân khí ngưng tụ thành chân nguyên ở Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ ngưng tụ chân nguyên thành Kim Đan, Nguyên Anh đan vỡ thành Anh. Xuất khiếu thần hồn cũng chính là cột mốc Xuất Khiếu kỳ! Đây là nhận thức chung trong giới tu hành!”
Âu Dương nhẹ gật đầu, ra hiệu cho Trần Trường Sinh nói tiếp.
Trần Trường Sinh cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: “Nhưng có rất nhiều người có thiên phú dị thường, ở cảnh giới khá thấp đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn.”
“Ví dụ như ngươi sao?” Âu Dương tò mò hỏi.
Trần Trường Sinh nghe Âu Dương hỏi thăm, nếu như cỗ thân thể này không phải con rối, Trần Trường Sinh nhất định sẽ đổ đầy mồ hôi, Trần Trường Sinh cười khan nói: “Đúng là ta có chút đặc thù, miễn cưỡng cũng có thể cảm nhận được thần hồn tồn tại, cho nên mới hiểu sơ một số cách dùng thần hồn.”
Nghe lão Tam khiêm tốn tự thuật, Âu Dương nhếch miệng, phất tay một cái là có mấy trăm tiểu đệ con rối, cái này gọi là hiểu biết sơ sao?
Nhưng Âu Dương cũng không thèm vạch trần thân phận người trùng sinh của Trần Trường Sinh, ngược lại hỏi: “Nói như vậy có phải là tu sĩ có thể xuất khiếu thần hồn ra thì có thể tùy ý chiếm lấy thân thể của người khác không?”
Nghe Âu Dương hỏi như vậy, sắc mặt Trần Trường Sinh trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Âu Dương trầm giọng nói: “Sư huynh, lần này ngươi gặp phải tu sĩ có thể đoạt xá sao?”
Âu Dương nhẹ gật đầu, nói: “Lần này xuống núi, ở nhân gian ta có gặp một tu sĩ có thể đoạt xá, thậm chí còn giúp người khác đoạt xá.”
Ngồi trong mật thất ở bên trong Tiểu Sơn phong, Trần Trường Sinh mạnh mẽ mở to mắt ra, đằng đằng sát khí, chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa kết nối ý thức của mình với con rối bên cạnh Âu Dương.
Mặt Trần Trường Sinh không đổi sắc hỏi: “Bây giờ người kia ở chỗ nào?”
“Đã chết, hay nói cách khác là xác thịt đã chết, nhưng khi ta kiểm tra, ta cảm thấy trên người hắn có thứ gì đó bay ra ngoài, ta nghi là hắn vẫn còn chưa chết, thần hồn đã chạy trốn.” Âu Dương vừa đẩy củi vào vừa nói.
“Sư huynh giết hắn ở chỗ nào?” Giọng điệu của Trần Trường Sinh gấp gáp, hỏi.
Thanh củi trong tay Âu Dương dừng lại, hắn quay đầu nhìn Trần Trường Sinh nói: “Làm sao, ngươi muốn tàn sát nơi đó sao?”
Trần Trường Sinh nhất thời nghẹn họng, nhìn Âu Dương, yếu ớt nói: “Không phải, ta... Ta chỉ là muốn đề phòng khi chưa xảy ra thôi.”
Âu Dương nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, lão tam nhà hắn là người trùng sinh, chắc chắn lão tam biết vô cùng rõ ràng những chuyện xảy ra sau này.
Ban đầu khi nhìn thấy Thánh tử Ma tộc, Trần Trường Sinh đã thay đổi tính cách trước đây của mình, trực tiếp ra tay giết chết Tổ Uyên, nếu lúc đó mình không hắn ngăn lại, chỉ sợ Tổ Uyên đã chết ngay tại chỗ.
Rất có thể trong tương lai, Thánh tử Ma tộc kia sẽ làm chuyện tàn nhẫn không có tính người, thậm chí là chuyện mà ngay cả Trần Trường Sinh cũng cảm thấy phải nhanh chóng phải diệt trừ thì mới yên tâm.
Nhưng Âu Dương vẫn ngăn cản Trần Trường Sinh, không phải bởi vì chuyện khác, mà là bởi vì, cho dù sau này Tổ Uyên có làm ra chuyện gì, thì hiện tại vẫn chưa xảy ra.
Chưa từng xảy ra nghĩa là không tồn tại.
Đúng là Tổ Uyên là Thánh tử Ma tộc thật, nhưng ngoại trừ hệ thống của chính mình có thể biết, chỉ có người trùng sinh như Trần Trường Sinh mới biết được, ngay cả một vị Kiếm tiên thượng cổ như Tiểu Bạch và chưởng môn như Động Hư Tử cũng không phát hiện ra.
Giết chết đối phương sau đó lại dứt khoát nói đối phương là Thánh tử Ma tộc?
Hơn nữa, hắn chỉ là tới nói một câu, mà đã ép hắn lập lời thề thiên đạo?
Dựa vào cái gì? Lời thề thiên đạo là thứ gì đó rất rẻ bèo à?
Các tu sĩ rất coi trọng lời thề thiên đạo, bắt người khác lập lời thề là đủ để khiến tập thể cả Tiểu Sơn phong cùng nhau rời đi.
Chuyện đồng môn tương tàn này thậm chí còn bị viết vào trong tông pháp.
Tự ý giết hại đồng môn là chuyện không thể tha thứ được ở trong bất kỳ tông môn nào.
Không chỉ chính Trần Trường Sinh, thậm chí toàn bộ Tiểu Sơn phong đều sẽ bị Thanh Vân tông giết chết ngay tại chỗ!
Hắn rất mạnh, cho dù đối đầu với Động Hư Tử ở Độ Kiếp kỳ, chỉ nói riêng về thuật pháp thôi cũng đủ nghiền nát thân thể.
Nhưng toàn bộ Thanh Vân tông vẫn còn có mấy trăm tông môn trực thuộc, cũng như các trưởng lão ở ẩn trong khu cấm địa.
Cho dù người trong toàn bộ Tiểu Sơn phong có thể chiến đấu một lần, nhưng hiện tại trong Tiểu Sơn phong vẫn không có ai đột phá đến Xuất Khiếu kỳ.
Nếu hắn có thể đánh thì đám người lão Nhị bọn hắn làm sao?
Cho dù hắn dẫn tất cả sư đệ của mình chạy thoát ra ngoài.
Chín đại thánh địa như thể tay chân, hắn còn nhất định phải vì một Thánh tử Ma tộc mà biến toàn bộ Tiểu Sơn phong thành một con chuột chạy qua đường bị mọi người trong giới tu hành đuổi đánh không?
Đương nhiên, trước khi Trần Trường Sinh giết hắn, tên Tổ Uyên kia có thể bị bại lộ hắn ta là Ma tộc, nhưng nếu bại lộ thì phải làm sao?
Tổ Uyên đã bại lộ thân phận Ma tộc của mình ở trong trận thi đấu tông môn, sau đó bị Trần Trường Sinh giết chết, đây đã là kết quả tốt nhất mà Âu Dương có thể nghĩ đến.
Cho dù Tổ Uyên không bị bại lộ ở trong trận đấu tông môn kia, nếu trong lúc đánh nhau có lỡ tay giết chết đồng môn, cùng lắm thì Trần Trường Sinh cũng chỉ phải bế quan một trăm năm mà thôi.
Đối với chuyện còn chưa xảy ra nhưng rất có khả năng sẽ huỷ hoại Tiểu Sơn phong này, Âu Dương thân là đại sư huynh nên không thể để Trần Trường Sinh làm như vậy!
Đây là chuyện mà một đại sư huynh như Âu Dương phải làm!
Mà chuyện khiến Âu Dương cảm thấy lo lắng hơn chính là dường như Trần Trường Sinh vô cùng chấp nhất đối với chuyện xảy ra ở kiếp trước chuyện của mình, cho nên mới sinh ra tính cách cực kỳ cẩn thận trọng như vậy.
Nói thật điều này đối với hắn rất không tốt, thậm chí sẽ trở thành tâm ma của hắn!
Hai mắt Âu Dương nhìn chằm chằm Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh trốn trong mật thất có thể cảm giác được dường như Âu Dương có thể trực tiếp thông qua con rối mà nhìn thấu tâm can của chính mình!
“Lão tam, ngươi còn nhớ rõ lời sư phụ đã nói không? Chuyện nhỏ có thể thay đổi, nhưng chuyện lớn thì không thể thay đổi, nếu thay đổi thì nhất định sẽ loạn!” Âu Dương nhìn Trần Trường Sinh nói từng chữ một.
Trần Trường Sinh cúi đầu nghe đại sư huynh giáo huấn, tuy rằng kiếp này sư huynh không có thiên tư hơn người như kiếp trước, nhưng thậm chí tạo cho hắn áp lực còn lớn hơn so với kiếp trước!
Nhưng Trần Trường Sinh vẫn có chút không phục, nói: “Nhưng nếu có thể sớm diệt trừ mối uy hiếp trong tương lai thì tại sao lại không làm?”
Âu Dương nhớ đến tên Ma tộc tên là Lâm Phong giống hệt Tổ Uyên như đúc kia, nghiêng đầu nhìn Trần Trường Sinh đầy ẩn ý nói: “Làm sao ngươi biết sớm có thể diệt trừ? Tại sao không làm thì lại càng tệ hơn?”
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương nói: “Vậy thì phải thay đổi, thay đổi cho đến tất cả uy hiếp đều biến mất!”
Âu Dương thở dài, thiên tài đều cố chấp, nếu như bọn họ có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ, chỉ sợ cũng không phải là thiên tài nữa.
Loại chuyện này chỉ có tự bọn họ suy nghĩ thông suốt thì mới kết thúc không u đầu chảy máu, bọn họ sẽ không tự cho là mình sai.
Đây cũng là một loại kiên trì với con đường của chính mình!
Âu Dương đứng lên, gõ gõ lên trên nắp nồi sắt mà nói: “Gà chín, chúng ta ăn cơm trước đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận