Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 212: Ảo cảnh tiên nhân

Ở thời kỳ Thượng Cổ có tiên nhân tồn tại, hoặc là nói, thời kỳ Thượng Cổ nên được gọi là thời đại của tiên nhân.
âu Dương cũng đã tự mình trải qua thời đại đó vì thế vẫn có hiểu biết khá rõ ràng đối với thời đại kia.
Ở thời đại đó, mọi người chỉ nghĩ như thế nào để thờ phụng tiên nhân, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của tiên nhân, ngay cả danh dự và quyền được sống cũng đều hiến dâng cho cái gọi là tiên nhân.
Khi đó tiên nhân đúng là làm được đến trình độ xem vạn vật như sâu kiến, đến mức có thể tùy ý quyết định sự sống và cái chết của trăm vạn sinh linh.
Cuối cùng cũng đáng đời bị Lý Thái Bạch chọc cho một đám rơi từ trên trời xuống!
"Ngàn người ngàn mặt? Tiểu Bạch ngươi nhìn thấy cái gì?" âu Dương mở miệng ra hỏi.
Bạch Phi Vũ nhìn thoáng qua rồi lập tức chần chờ mà nói:
"Là một vị lão giả mặc đạo bào có hoa văn tiên hạc!"
Bạch Phi Vũ tự nhiên nhận biết lão giả ở trước mắt đây, đến nỗi cũng không thể nói nhận biết mà có thể nói là hết sức quen thuộc.
Dù sao kiếp trước chính mình còn là Kiếm tiên Lý Thái Bạch, tên tiên nhân thứ nhất mình làm thịt chính là lão giả ở trước mắt đây!
Khí Tổ!
Tổ tiên của tất cả khí cụ trên thế gian!
Khí Tổ này là tiên nhân mà gia tộc Đúc Kiếm thờ phụng! Là tiên nhân mà âu Dã Tử đến chết cũng không dám cãi lời!
Cuối cùng khi âu Dã Tử lấy thân tế kiếm, chính mình là người đầu tiên lấy hắn ra để khai đao.
Ở trong tầm mắt của Bạch Phi Vũ, lão giả trước mắt là hình tượng của một vị lão đầu mập có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng vết thương trên cổ kia giống như vẫn đang nhắc nhở Bạch Phi Vũ.
Chém tiên cứ mới như ngày hôm qua.
"Mạng lại lớn như vậy? Còn có thể chạy ra một tia chân linh?" Bạch Phi Vũ nhìn lão giả ở trước mắt mà cau mày nghĩ thầm.
Ở một bên nghe được lời này của Bạch Phi Vũ, âu Dương nhìn lão đầu mập ở trước mặt mà gãi gãi đầu, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy lão đầu mập ở trước mắt này là không mặc y phục hay sao?
Lại nói, lão đầu mập này còn rất độc đáo, bức hình thêu con hạc bay nhỏ này khá là sinh động!
Lướt thẳng qua chỗ Mộ Vân Ca đang quỳ trên mặt đất mà không dám ngẩng đầu lên, âu Dương đi tới trước mặt của lão đầu mập rồi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tuy rằng không biết từ Thượng Cổ đến bây giờ đã trôi qua bao lâu, nhưng cơ thể của lão đầu mập ở trước mắt này lại vẫn giống như còn sống vậy.
Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn ấn thịt mỡ trên người của lão đầu mập thì cảm thấy nó hết sức co dãn!
âu Dương vừa chạm vào đã làm cho Mộ Vân Ca đang nghe thanh âm của đại đạo do tiên nhân phát ra lập tức tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy âu Dương đang ngồi xổm bên cạnh của tiên nhân mà vừa sợ vừa giận quát:
"Tiểu tử! Không nên đụng vào tiên nhân!"
"Sư nương, đừng bị mắc lừa! Mau vận quy luật!" Bạch Phi Vũ rút trường kiếm bên hông ra rồi quát nhẹ một tiếng và chém một kiếm tới khoảng không trước mặt của Mộ Vân Ca.
Xì!
Bạch Phi Vũ chém vào khoảng không ở trước mặt của Mộ Vân Ca như là dao nóng cắt vào bơ làm nó phát ra tiếng xèo xèo.
Một bàn tay vô hình đang bóp cổ Mộ Vân Ca đã bị Bạch Phi Vũ chặt đứt tại chỗ.
Sau khi chém ra một kiếm này, sắc mặt của Bạch Phi Vũ lập tức trở nên trắng bệch, hắn chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, qua một lúc lâu cũng không có hồi phục lại nhịp thở.
Việc thường xuyên sử dụng sức mạnh của quy luật thật sự là một gánh nặng quá lớn đối với bây giờ mình mới chỉ là Nguyên Anh!
Mà vào giây phút này, Mộ Vân Ca chợt lập tức tỉnh táo lại, nhưng trong lòng vẫn còn đang hoảng hốt, nguyên thần ngồi ngay ngắn ở phía trên linh đài ba tấc điều khiển sức mạnh quy luật chảy xuôi nhè nhẹ khắp người.
Cảnh sắc vốn chỉ tồn tại trong tiên cảnh ở trước mắt của Mộ Vân Ca đã toàn bộ biến mất.
Trong nháy mắt, vô số âm thanh của đại đạo không còn tung tích, còn chân thân của vị tổ sư mỹ nhân tuyệt thế kia lại biến thành một bộ xương khô!
Bên trong loa trống rỗng, chỉ có một bộ xương khô ngồi khoanh chân trên mặt đất làm cho cả người của Mộ Vân Ca phát lạnh!
Nơi này vậy mà đáng sợ như thế!
Đã sắp chạm đến đỉnh của thế giới này, nhưng mình hơi không để ý đã bị trúng chiêu!
Nàng nhìn về phía Bạch Phi Vũ đang chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, thiếu niên này chẳng những đã có thể sử dụng sức mạnh quy luật tại Nguyên Anh, mà còn không bị ảo cảnh lừa dối sau khi tiến vào không gian này?
Hắn rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Mộ Vân Ca nhìn Bạch Phi Vũ thở hồng hộc mà trong lòng cảm thấy xấu hổ, mình rõ ràng là trưởng bối có tu vi cao nhất ở đây lại còn phải dựa vào tiểu bối trợ giúp mới thoát khỏi ảo cảnh!
Mộ Vân Ca tiến lên muốn truyền chân nguyên cho Bạch Phi Vũ để trợ giúp Bạch Phi Vũ nhanh chóng hồi phục sức lực.
Chẳng qua lại bị Bạch Phi Vũ nhẹ giọng mà từ chối:
"Không cần đâu sư nương, ta chẳng qua trong trời gian ngắn hơi kiệt sức thôi, không biết còn có thể xảy ra sự cố rắc rối nào nữa không, cho nên ngài hãy bảo toàn tốt thực lực đi!"
Đối với Bạch Phi Vũ có chút sạch sẽ mà nói, chỉ đơn giản là không muốn Mộ Vân Ca chạm vào người mình mà thôi.
Mộ Vân Ca nhìn Bạch Phi Vũ ở trước mặt mà lộ vẻ xấu hổ, nàng có ấn tượng rất tốt với thiếu niên bướng bỉnh này.
Thực lực hơn người, tư chất đáng sợ, ngoại hình xuất sắc như thế và còn suy nghĩ cho người khác nữa, Hồ Vân thật sự đã thu được một đệ tử tốt!
Nếu để cho những đệ tử bên ngoài kia nhìn thấy, không chừng lại vội vàng sinh con cho hắn!
Mộ Vân Ca chỉ xấu hổ trong nháy mắt, đạo vận chảy xuôi trong hai mắt làm cho sức mạnh quy luật lập tức che kín toàn bộ bên trong không gian loa.
Mộ Vân Ca chém đinh chặt sắt nói: "Từ giờ trở đi các ngươi hãy yên tâm, mọi thứ đã có ta lo!"
Mặt mũi của cường giả Độ Kiếp vẫn phải chính mình tự tay lấy lại, chính mình cũng không phải là một nữ tử yếu đuối chỉ biết trốn ở phía sau lưng của nam nhân mà ríu rít gọi!
Mình chính là sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn! Cường giả tuyệt thế Độ Kiếp tầng tám!
Trong lòng của Mộ Vân Ca thầm hạ quyết tâm muốn lấy lại vị trí của mình, nhưng âu Dương lại phát ra một tiếng kêu kỳ quái trực tiếp cắt đứt chí khí hào hùng của Mộ Vân Ca.
"Đậu má! Ta không phải cố ý!" Hai tay của âu Dương ôm đầu của lão đầu mập, vẻ mặt vô tội không ngừng cúi đầu với lão.
âu Dương chỉ là tò mò lão đầu mập rốt cuộc bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, không ngờ hắn mới vừa đụng vào đầu của lão đầu mập một cái là cái đầu vốn còn dính liền với cổ đã rơi thẳng xuống.
âu Dương nhanh tay lẹ mắt lập tức chụp được.
"Người chết là lớn nhất, người chết là lớn nhất! Ta gắn lên lại cho ngài!" âu Dương vừa xin lỗi vừa nâng đầu người và gắn lên cổ.
Lần đầu tiên còn bị gắn ngược, âu Dương không còn cách nào khác phải mài một ít, mài cái đầu cho thẳng lại.
Hắn cẩn thận lui về phía sau hai bước, cái đầu vốn đã gắn tốt lại rơi xuống, âu Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, nên lập tức nhào tới định một lần nữa nhận banh.
Đáng tiếc lại chạy chậm một nhịp nên cái đầu của lão đầu mập đã rơi trên mặt đất.
âu Dương chạy tới không kịp dừng lại nên đã lỡ chân đá nó bay ra ngoài.
Cái đầu giống như quả bóng đụng vào trên vách tường kim loại rồi bắn ngược về sau và lăn lộc cộc đến dưới chân của âu Dương.
"Cái này cũng không thể trách ta được, là do chính cái đầu của ngươi dùng không được! Thôi chính ngươi ôm nó đi!" âu Dương nhặt cái đầu lên rồi tách hai tay của lão đầu mập ra và nhét cái đầu của lão đầu mập vào trong tay.
Trong quá trình lại không cẩn thận bẻ gãy hai ngón tay của người ta, âu Dương nhìn trái nhìn phải rồi cắm hai ngón tay vào trong hai lỗ tai trên đầu.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, âu Dương lại cúi đầu với lão đầu mập và hơi lúng túng nhìn thoáng qua Mộ Vân Ca đang lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Hắn cười khà khà một tiếng rồi đi nhanh đến trước mặt của Bạch Phi Vũ. Nhìn thấy Bạch Phi Vũ đang thở hồng hộc, nên hắn đỡ đứng dậy.
"Ngươi được không vậy Tiểu Bạch, thì ra cũng chỉ thế mà thôi?" âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ rồi âm dương quái khí mà nói.
Bạch Phi Vũ dựa vào bả vai của âu Dương, mặc dù giọng nói có chút suy yếu, nhưng vẫn rất chảnh mà nói:
"Chẳng qua là tiện tay trợ giúp sư nương Độ Kiếp thoát khỏi ảo cảnh mà thôi, cho nên hơi kiệt sức, không có gì đáng ngại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận