Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 219: Sau khi âu Dã Tử chuẩn bị

Từ tầng một Xuất Khiếu tới tầng chín Xuất Khiếu, chỉ trong một hơi thở đã từ mãn cấp Nguyên Anh lên tới mãn cấp xuất Khiếu.
Tốc độ đột phá kinh thế hãi tục tới vậy nhưng Bạch Phi Vũ lại cảm thấy đó là chuyện không thể bình thường hơn.
Kiếp trước mình cầm kiếm thành tiên, bây giờ chỉ đang tu lại mà thôi, mình không thèm để ý tới việc đột phá cảnh giới chút nào.
Điều duy nhất đáng để Bạch Phi Vũ vui nhất đó là biết đạo của mình đang ở đâu!
Trong nội thị của Bạch Phi Vũ, thần hồn trên linh đài cầm một cuốn sách quý, Nguyên Anh trong Đan Điền cầm một cây bút lông.
Rõ ràng kiếp trước mình là kiếm tu, nhưng thần hồn và Nguyên Anh đều không có liên quan gì tới kiếm.
Bạch Phi Vũ nhận được truyền thừa hoàn chỉnh của âu Dã Tử trong mộ phần của mình đã hiểu ra đưọc hướng tu đạo mà người bạn già của mình muốn tu.
Còn bản thân lại tiếp tục tu theo con đường của bạn thân, thay hắn thay mình tạo ra một tương lai tươi sáng.
Bạch Phi Vũ phá cảnh thành công, hơi thở chậm rãi ổn định, lại nhìn xuống bàn tay.
Do bản thân phá cảnh đã làm đảo loạn đạo vận ở nơi này, khiến chân linh không thể tự bạo hủy đạo, làm chân linh của Khí Tổ lúng túng vì bị tay mình bóp nghẹt.
Chân linh của Khí Tổ co rúm lại, biến thành một người tí hơn ba tấc đang trừng mắt nhìn mình!"
"âu Dã Tử! Lại là ngươi! Đồ chó nhà ngươi dám cắn cả chủ nhân!" Khi Bạch Phi Vũ phá cảnh, Khí Tổ cảm nhận được đạo của bạch Phi Vũ, một luồng hơi thở quen thuộc lập tức nhen nhóm ký ức của Khí Tổ.
Đạo này rõ ràng là đạo của con chó do mình xếp vào cạnh Lý Thái Bạch!
Bạch Phi Vũ này chắc chắn là con chó đó, sao có thể là Lý Thái Bạch được!
Không thể là Lý Thái Bạch được, Lý Thái Bạch đã chết hoàn toàn rồi!
Khí Tổ kiêu căng nhìn Bạch Phi Vũ rồi nói: "Ngươi lại cứ u mê không tỉnh, chờ ngày tiên lộ mở ra ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Mặc dù sợ hãi Lý Thái Bạch, nhưng với chó của mình, Khí Tổ bắt đầu hùng hồn, cảm giác mình hơn người!
Tuy chó dám cắn chủ, nhưng lại có cảm giác sợ hãi tự nhiên với chủ nhân, chỉ cần mình vừa ban ân vừa đe dọa thì con chó này sẽ ngoắc đuôi chạy lại bên cạnh mình.
Nhìn Khí Tổ tưởng mình là âu Dã Tử, Bạch Phi Vũ không buồn giận nữa, chỉ siết bàn tay lại, nhẹ nhàng nắm chân linh của Khí Tổ.
"Ngươi muốn làm gì?" Khí Tổ sợ hãi nhìn Bạch Phi Vũ, đạo sẽ không lừa gạt người, Bạch Phi Vũ trước mặt chắc chắn là quân cờ mình đặt bên cạnh Lý Thái Bạch.
Mặc dù cuối cùng con chó này đã phản bội, trợ giúp Lý Thái Bạch thành tiên nhưng vẫn có cảm xúc e sợ mình, nếu không lúc Lý Thái Bạch chém mình ra khỏi đạo mình đã bỏ mình rồi!
Vì sao mình lại có thể kéo dài hơi tàn còn sống đã nói rõ ràng con chó mà mình nuôi vẫn còn tình cảm với mình!
"âu Dã Tử, tiên không thể sai được, ngươi có thể sống lại đã chứng tỏ điều đó. Ngươi chính là quân cờ quan trọng nhất của tiên, đó là vinh quang của ngươi, là thứ cả đời ngươi tìm kiếm, ngươi quên rồi sao? Chỉ cần ngươi mở lại tiên lộ thì từ nay về sau, ngươi chính là chủ của thế gian này sau tiên nhân!" Khí Tổ bắt đầu buông lời mê hoặc Bạch Phi Vũ.
Ông ta đương nhiên đã cho rằng Bạch Phi Vũ trước mặt chính là âu Dã Tử, chỉ cần mình hứa hẹn thì con chó này vẫn sẽ vẫy đuôi với mình như cũ!
Tuy mình bị Lý Thái Bạch chém ra khỏi đạo, nhưng thân là tổ tiên của vạn khí, sao mình có thể chết dễ dàng vậy được.
Bản thân hóa thành khí linh, chiếm trước vị trí đạo quý giá, thất lạc vào Đông Hải rơi vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao nhiêu năm, cuối cùng mình cũng xuất hiện lại dưới ánh mắt rời, rồi rơi vào tay một vị nữ tu.
Tiên biến hóa ra vạn vật, cũng có thể hóa thành bộ dạng hoàn hảo nhất trong lòng người kia.
Vì thế mình chính là một nữ Khí Linh xinh đẹp trong mắt vị nữ tu sĩ vô cùng phản cảm với nam nhân này!
Mà tiên nhân không quan tâm tới giới tính, ngay cả Khí Tổ cũng không thèm quan tâm.
Dựa vào thân phận nữ tính của Khí Linh, cộng thêm sự xúi giục hàng ngày mà mình thiết kế.
Nữ tu sĩ vô cùng ghét nam nhân này cuối cùng cũng tin tưởng mình chính là đạo lữ của Lý Thái Bạch!
Mà vị nữ tu sĩ rất ghét nam nhân này chính là đại sơn chủ đầu tiên của Bồng Lai tiên sơn!
Ở bên cạnh vị sơn chủ này, cuối cùng mình có nhận biết rõ ràng thế giới trong lúc chân linh ngủ say!
Sau khi đại kiếp thời thượng cổ kết thúc, thế gian từng rơi vào những trận đấu vô tận.
Ban đầu Khí Tổ còn tưởng Lý Thái Bạch tùy tiện chém tiên sẽ bị toàn bộ sinh linh trên thế gian phỉ nhổ, nhưng đám sinh linh chết tiệt ấy đã hoàn toàn quên đi những tiên nhân từng là trụ cột tinh thần của mình ngay khi tiên bị chém khỏi đạo!
Trái lại còn đi ca tụng tên ác ma đại nghịch bất đạo, trảm tiên kia!
Vì sao chứ? Cũng do không có tiên nhân nuôi nhốt nên mới khiến bọn họ rơi vào những cuộc tranh đấu kéo dài vô tận.
Vì sao bọn họ lại tán dương Lý Thái Bạch kia?
Cho tới tận bây giờ Khí Tổ vẫn nghĩ mãi không ra.
Mặc dù không nghĩ ra nhưng Khí Tổ lại hiểu rõ Lý Thái Bạch.
Dù sao lúc Lý Thái Bạch chưa thành tiên mình đã xếp quân cờ âu Dã Tử bên cạnh Lý Thái Bạch, mỗi giờ mỗi khắc đều truyền tin tức liên quan tới Lý Thái Bạch.
Tiếc là có một ngày, âu Dã Tử luôn miệng nói mình bị một căn bệnh kỳ lạ, gọi là gì mà tâm thần phân liệt?
Từ đó về sau, các tin tức bắt đầu kỳ quái.
Đôi lúc lại là tình báo bình thường.
Đôi lúc lại thành hôm nay ngài ăn cơm chưa? Cơ thể thế nào? Ngài phải chăm sóc tốt cho cơ thể của mình! Đều là mấy câu nói nhảm chẳng có tí dinh dưỡng nào.
Lúc đó mình còn không tiếc chữa bệnh cho quân cờ này, không ngờ quân cờ đó lại gạt mình! Chó mình nuôi lại biến bản thân thành kiếm chém mình!
Cuối cùng hoàn toàn đổi chủ, trở thành kiếm trong tay Lý Thái Bạch!
Khí Tổ thầm cảm khái tạo hóa làm tiên, dựa vào tình báo liên quan tới Lý Thái Bạch, ra vẻ mình hiểu rõ Lý Thái Bạch như lòng bàn tay.
Mượn danh nghĩa là đạo lữ của Lý Thái Bạch để chiếm được quyền làm chủ cơ thể của các chủ nhân của Bồng Lai sơn, sống mãi cho tới tận ngày nay!
Nhìn Khí Tổ đang nói liên thanh, Bạch Phi Vũ không để ý tới ông ta, trái lại móc ra một quyển sách bên trong không gian trữ vật.
Quyển sách đó chính là "nhật ký của tiểu Bạch" mà Hồ Vân đưa mình.
Trang bìa cuốn nhật ký tiểu Bạch đã bị Bạch Phi Vũ xóa, chỉ còn lại trang bìa trống không màu xanh lam.
"Hồi nãy ta cũng tưởng âu Dã Tử là chó ngươi nuôi thật, nhưng mãi ta mới biết trong lòng người đó đã ẩn nhẫn tới mức độ nào! Không hổ là bạn thân nhất của ta!"
Bạch Phi Vũ cảm thán thật lòng quyển sách này khiến Khí Tổ thấy khó hiểu.
Nhưng Bạch Phi Vũ không giải thích cho hắn, chỉ cần thận xem xét cuốn sách trong tay, tựa như đây là lần đầu nhìn thấy nó vậy.
Cuốn sách là một phần lễ vật do bạn thân tên âu Tử Dã của mình để lại cho mình, cũng là chuẩn bị cho mình sau khi trảm tiên!
Cũng do cuốn sách này đã giúp Bạch Phi Vũ có thể hiểu ra đạo, đột phá tới Xuất Khiếu!
Lý Thái Bạch nghĩ mãi cũng không ra, Bạch Phi Vũ cũng vậy, thế mà âu Dã Tử lại có thể làm được tới mức này!
Bạch Phi Vũ nhìn bút ký trước mặt, đột nhiên bật cười:
"Đúng là một người còn ngu xuẩn hơn cả mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận