Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 170: Lãnh Thanh Tùng và Hồ Vân

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã mất mát khi Trần Trường Sinh từ trong phòng của Hồ Vân đi ra, âu Dương càng hiếu kỳ hơn.
Sao vậy? Ngoại trừ Hồ Đồ Đồ nhận được trống lắc lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô vui vẻ.
Sau khi hai người còn lại từ trong phòng của Hồ Vân đi ra đều là một bộ dạng tâm sự nặng nề.
Tiểu Bạch là cái bộ dạng này, Trường Sinh cũng cái bộ dạng này?
Có thể làm cho lão lục Trường Sinh có bộ dáng quỷ quái này, rốt cuộc trong phòng lão đầu tử này đã có chuyện gì?
Đợi đến khi Trần Trường Sinh chuẩn bị đóng cửa phòng Hồ Vân lại, âu Dương đã không thể chờ đợi được để con chó kẹt ở khe cửa, cười híp mắt nói: "Lão Tam, đến lượt ta, chờ ta đi vào xem rốt cuộc lão nhân này bán thuốc gì!"
Không đợi Trần Trường Sinh trả lời, con khỉ kia đã lộ đầu ra từ trong ngực Trần Trường Sinh mà kêu lên với âu Dương: "Ta là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn!"
"?"
âu Dương nhìn con khỉ trong lòng Trần Trường Sinh với vẻ mặt mơ hồ, làm sao con khỉ lắm mồm này có thể xuyên qua thế giới trước kia của mình mà học được lời thoại của con khỉ tiếng tăm lừng lẫy kia?
Nhưng sau khi nghĩ đến thân phận người sống lại của Trần Trường Sinh, trong đầu âu Dương chợt lóe lên ánh chớp, lập tức hiểu được, trước khi Trần Trường Sinh sống lại thì mình đã xuyên đến thế giới này trước?
Đậu má, trước khi lão lục Trường Sinh này sống lại đã có sự tồn tại của ta?
Trường Sinh sống lại, vậy chẳng lẽ ta của tương lai cũng chết?
âu Dương cảm thấy da đầu mình tê dại, cảm giác bộ não của mình sắp phát triển rồi.
Hắn búng một cái lên trán con khỉ vẫn lặp lại lời thoại, suy tư một chút rồi nói: "Soái Ca, Tịnh Tử, Điêu Mao, ngươi gọi là Lông Bông đi?"
Trần Trường Sinh và con khỉ nghe thấy cái tên âu Dương nói ra, biểu cảm đồng thời đầy hắc tuyến, Trần Trường Sinh vừa định mở miệng nói gì đó, âu Dương lại xoay người đẩy cửa đi vào trong phòng Hồ Vân.
âu Dương đóng cửa lại, bên tai đã vang lên tiếng ho khan của Hồ Vân.
"Khụ khụ khụ, ở trước mặt hai tiểu tử kia giả bộ lâu như vậy sắp nghẹn chết ta rồi!" Hồ Vân nằm nghiêng trên giường mềm, tóc hoa râm mặt đầy nếp nhăn, ho khan lộ vẻ suy yếu nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ không thèm để ý mà oán giận nói với âu Dương.
âu Dương im lặng không lên tiếng đi đến trước mặt Hồ Vân, vươn tay chuẩn bị vận đi chân khí cho Hồ Vân nhưng lại bị Hồ Vân giơ tay tránh ra.
"Tiểu tử, đừng lãng phí chân khí của ngươi ở trên người ta, thời gian của ta vốn đã không nhiều lắm!" Hồ Vân từ chối.
âu Dương nhìn Hồ Vân suy yếu trước mắt, tức giận mắng: "Ai cần lão bất tử ngươi lấy mạng đi giúp chúng ta? Chúng ta cần sao? Đây là ngươi xen vào việc của người khác! Không muốn sống còn trở về làm gì? Sợ không ai đốt vàng mã cho ngươi?"
Nghe âu Dương chửi ầm lên, nếu là Hồ Vân của trước đây chắc chắn sẽ ngồi dậy chỉ vào mũi âu Dương mà mắng trả, nhưng hiện tại Hồ Vân lại an tĩnh nhìn âu Dương với vẻ mặt tươi cười.
âu Dương mắng rất lâu, Hồ Vân cũng nghe rất lâu, giọng nói của âu Dương từ kích động đến bình tĩnh, âm thanh từ lớn đến nhỏ, cuối cùng biến thành hai người trầm mặc.
Hồ Vân ho khan một tiếng, có chút bất mãn: "Lão tử đã nghe ngươi mắng thời gian dài như vậy, ngươi còn chưa dập đầu!"
âu Dương quỳ xuống dập đầu một cái, mở miệng nói: "Lão Nhị còn hôn mê ở trong bụng chó, ta thay hắn dập đầu trước!"
Hồ Vân gật đầu nhìn âu Dương: "Chỗ Thanh Tùng, ta đã giúp hắn đủ nhiều rồi, không để lại đồ cho hắn nữa."
âu Dương đứng lên hỏi: "Ngươi an bài Thường Hiểu Nguyệt làm vợ lão nhị là vì để hắn cho dù tiếp nhận truyền thừa của Lý Thái Bạch, cũng sẽ không hoàn toàn biến thành Thái Thượng Vong Tình?"
Đây là suy đoán của âu Dương, dù sao thì Lý Thái Bạch tu thành kiếm đạo Thái Thượng Vong Tình kia mới có thể chém hết tiên nhân.
Mà những tiên nhân bị chém giết lại bố cục Lãnh Thanh Tùng thành tiên một lần nữa, đúc lại tiên môn.
Sư phụ nhà mình thì dẫn Thường Hiểu Nguyệt vào cục diện này, khiến Lãnh Thanh Tùng nếu muốn kế thừa đạo của Lý Thái Bạch vô thượng Thái Thượng Vong Tình sẽ có chút vướng bận.
Đây coi như là một trong những thủ đoạn mà sư phụ mình bố trí mấy chục năm để đối phó với tiên nhân!
Suy đoán của âu Dương lại khiến cho Hồ Vân khịt mũi coi thường, thậm chí là nhạo báng.
Cái mũi của Hồ Vân đã nhanh ngửa lên trời, dùng vẻ mặt khinh thường nhìn âu Dương nói: "Cái đầu óc chó này của ngươi mà có thể suy đoán ra thủ đoạn thiên tài của ta?"
âu Dương bị làm nhục nhưng không phản bác lại, bởi vì đây là lý do tốt nhất mà mình có thể nghĩ đến, hiện tại âu Dương chỉ muốn biết vì sao!
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Hồ Vân sắp xếp mười mấy năm, thậm chí là liều mạng của mình cũng phải thay đổi số mệnh cho lão nhị!
Hồ Vân lại lắc đầu: "Ngươi có phải là người thích đánh đố nhất hay không?"
"Nói nhảm, con mẹ ai thích nghe người giả bộ rồi còn muốn đi đoán rốt cuộc có ý gì?" âu Dương bĩu môi nói.
Hồ Vân nghiêm túc nhìn âu Dương: "Vậy sau này ngươi phải biến thành người thích đánh đố hiểu chưa? Vì nếu như ngươi nói ra, nó sẽ biết."
Nói xong Hồ Vân lại chỉ lên không trung, tiếp tục nói: "Bất kể là nói ra hay là viết ở trên giấy, cho dù là truyền âm cũng không được, chỉ cần là truyền tin tức, vậy sẽ bị biết."
Cho nên mục đích lớn nhất của người đánh đố không phải là lừa gạt ngươi, mà là lừa gạt nó!
Nó là ai? Thiên Đạo? Tiên nhân?
âu Dương nhìn Hồ Vân trước mắt, còn muốn chờ Hồ Vân tiếp tục nói ra chút tin tức có ích.
Hồ Vân lại chớp mắt nói: "Có phải ngươi đang chờ ta nói tiếp hay không?”
Không đợi âu Dương mở miệng, Hồ Vân lại ngẩng đầu lên nhìn trần nhà tự lẩm bẩm: "Nó cũng đang đợi! Loại chuyện thay đổi số mệnh này, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, ta càng mau chết vậy thì nói rõ việc thay đổi càng thành công!"
"Ta đã có thể móc Thiên Phạt chi Nhãn xuống, ta cũng không thể nghe?" âu Dương có chút bất mãn.
Hồ Vân lại khịt mũi coi thường: "Ngươi có thể móc Thiên Phạt chi Nhãn không phải là vì nó để cho ngươi móc xuống? Nếu không làm sao có thể đột nhiên công kích ta?"
âu Dương im lặng không nói, càng suy nghĩ càng thấy mình hồ đồ, đến cuối cùng lão đầu tử nhà mình muốn làm gì thì hiện tại âu Dương vẫn hoàn toàn mơ hồ.
Hồ Vân lại cảm thán: "Ta chỉ là đưa cho thiếu nữ phàm nhân kia một miếng ngọc bội, con đường còn lại đều do chính nàng chọn, Hiểu Nguyệt xuất hiện cũng không đơn thuần vì thay đổi số mệnh của Thanh Tùng, mà trên người Hiểu Nguyệt cũng gánh vác một vận mệnh lớn."
"Vậy tại sao vẫn muốn cưỡng ép tác hợp cho hai người bọn họ?" âu Dương mê man.
Hồ Vân cười với âu Dương: "Ngươi đã nghe qua một câu nói, trong lòng không nữ nhân rút kiếm tất thành tiên?"
"Ngay từ đầu ngươi đã không nghĩ Thường Hiểu Nguyệt có thể sống sót?" Trái tim âu Dương nhảy dựng lên, cau mày hỏi.
Sắp đặt như vậy có phải hơi tàn nhẫn? Nếu quả thật là như vậy, thủ đoạn của sư phụ nhà mình cũng quá lãnh khốc.
"Có lẽ ta không muốn để cho nàng sống sót thì nàng mới có thể sống sót!" Hồ Vân cũng không xác định, chỉ thấp giọng nói.
Nói xong câu đó, Hồ Vân tựa vào đệm mềm như rơi vào hồi ức, có chút thương cảm mà trầm giọng nói:
“Cuối cùng thì người cũng sẽ bị vật một đời không có được ám ảnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận