Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 649: Một mình ta là được rồi!

Sư phụ của mình là đồng hương từ thế giới khác, là một vị sư phụ tốt giúp mình ngộ đạo, rồi đưa cho mình một bản mạng mộng, đương nhiên còn có là đệ tử kiếp trước.
âu Dương cười khanh khách nhìn Hồ Vân đang tức giận thở hổn hển, ho khan nói: “Tiểu Hồ a, nói chuyện với sư phụ kiểu gì vậy?
"Ranh con, nói chuyện với ta kiểu gì vậy? Ngươi làm phản sao?” Hồ Vân ghìm chặt cổ âu Dương từ phía sau, hung hăng nói.
"Đau đau đau! Ta đầu hàng, đầu hàng!" âu Dương bị ghìm đến không thở được, chật vật vỗ cánh tay Hồ Vân, nói.
Vốn dĩ cảnh gặp mặt giữa người quen cũ phải cảm động nhưng lời nói của hai người đã khiến bầu không khí vui vẻ hơn. Quả nhiên, hai người đều xuất thân từ một mạch.
Hồ Vân nhìn âu Dương, hắn nhịn không được muốn đấm gương mặt cười đùa tí tửng này.
“ Vì sao không khắc tên của ngươi lên trụ chống trời? Ngươi có biết làm như vậy sẽ giảm rất nhiều phiền phức không?” Hồ Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, hắn giống một phụ thân đang buồn bực khi nhi tử không nghe lời.
Từ khi hắn đưa âu Dương một hồi xem đạo thì đã trải xong đường cho âu Dương đi. Hắn lấy bản mệnh mộng của Bồng Lai Tiên Sơn giúp âu Dương diệt tâm ma, để âu Dương tiến về Cửu U gạch tên Hồ Vân rồi khắc tên mình lên, như vậy sẽ giúp âu Dương triệt để dung nhập vào thế giới này chứ không đến nỗi như bây giờ.
Nghĩ tới đây, Hồ Vân bắt đầu dựng râu trừng mắt, hắn cảm thấy âu Dương rất chướng mắt.
"A, đúng đúng đúng! Ngài nói rất đúng!" âu Dương gật đầu phụ họa.
Gạch tên Hồ Vân thì Hồ Vân sẽ trở thành Vực Ngoại Thiên Ma lần nữa, từ đó hoàn toàn biến mất trên thế giới này!
Mà mình coi như trở thành người trên thế giới này, có thể tự do ngộ đạo, thì sao chứ?
Cuối cùng thế giới này sẽ đi tới cái chết, trở thành người trên thế giới này, sau đó chết cùng thế giới này? Như vậy còn không bằng bây giờ mình nhảy ra khỏi thế giới này mới có thể bắt đầu cứu vớt thế giới.
Hồ Vân thấy âu Dương chỉ nhìn mình cười, chứ không phản đối, hắn thở dài, nói: “Bây giờ, ngươi lớn rồi, ngươi có suy nghĩ của mình, người khác áp đặt cho ngươi, ngươi không nguyện ý cũng là bình thường. Nhưng cũng không thể chết ngay cả khi không ai nhớ ngươi chứ?”
“Không sao cả, ta đã sớm đốt cho mình không ít thỏi vàng ròng, về sau đến mười tám tầng Địa Ngục, ta nuôi ngươi.” âu Dương hào phóng nói như người giàu có vậy.
“Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Đi đốt cho bản thân thỏi vàng ròng.” Hồ Vân nhìn âu Dương đang kiêu ngạo, tức giận nói.
âu Dương uể oải ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn Hồ Vân, một tay chống cằm, hứng thú nói: "Đây là việc nhỏ cuối cùng, ngươi cũng chết lâu rồi, lo chuyện này làm gì, bây giờ ta chỉ muốn biết một việc."
âu Dương nghiêm túc nói, khiến Hồ Vân cũng nghiêm túc theo.
"Lúc hai người chúng ta ở thế giới khác có quan hệ gì? Ta có phải là cha ngươi không?" âu Dương chần chờ, hỏi.
“Ta đánh chết tên khốn ngươi!” Hồ Vân tức giận đứng lên, đưa tay muốn đánh.
âu Dương vội giơ tay ngăn trước người, gấp giọng nói: "Ngươi cũng biết, đời trước, ta đưa ngươi từ thế giới kia đến thế giới này! Chúng ta cần phải làm rõ quan hệ đời này.”
Nghe âu Dương nói, Hồ Vân dừng tay, bây giờ Hồ Vân cũng biết, sư phụ mình, Nhân Tổ chính là âu Dương.
Không ngờ, làm nhiều như vậy nhưng vẫn là một luân hồi!
Hồ Vân nhỏ giọng mắng một câu, mới nhìn âu Dương nói: "Đều làm đến mức này, nói cho cùng chúng ta vẫn thất bại! Quả nhiên cái chết là kết thúc của vạn vật!"
âu Dương lấy tính mạng của mình làm chậm quá trình khiến "Tử" xuất hiện, nhưng "Tử" cũng không biến mất, trong đoạn thời gian ở tương lai, thế giới này vẫn sẽ biến mất. Cũng không biết kiếp nạn tiếp theo sẽ tới bằng cách nào.
Lúc Hồ Vân tới đây đã thấy được mọi chuyện do âu Dương làm dù không thể xác định, nhưng Hồ Vân mơ hồ có thể cảm giác được kiếp nạn lần tiếp theo sẽ rơi vào trên người đám thiên kiêu vốn không thuộc về Tiểu Sơn phong.
Mình lấy mạng thay đổi số mệnh, cuối cùng không thay đổi được kết cục sau cùng của thế giới này. Dù lấy cách làm khác nhưng kết quả vẫn như một.
Nghĩ tới đây, Hồ Vân cũng cảm thấy được giải thoát, dù thất bại, nhưng ít ra có thể thúc đẩy thế giới này đi về phía trước lại một bước.
Thế giới này vốn bị hủy diệt nhưng do sự cố gắng của bọn họ mà tiến trình thời gian có thể kiên trì đến khi kiếp nạn tiếp theo xuất hiện. Nói không chừng đến lúc đó, đám người Lãnh Thanh Tùng sẽ tìm được phương pháp mới.
"Vẻ mặt của ngươi là sao? Sao giống một con chó thất bại vậy?" Giọng âu Dương bất thình lình vang lên bên tai Hồ Vân.
Hồ Vân không thèm để ý mà cười, mặc dù âu Dương đấm lung tung, nhưng lại ngã lệch nhưng ít ra cũng để kiếp nạn kéo dài tới trong một kiếp nạn không biết tên.
Hồ Vân vui mừng nhìn âu Dương, nói ra: "Tiểu tử làm không tệ!"
âu Dương không hiểu nhìn Hồ Vân đột nhiên cúi đầu trước vận mệnh, hắn nói ra: "Ta luôn cảm thấy ngươi đang suy nghĩ một vài chuyện rất vô lễ!"
Hồ Vân lại thành khẩn nói: "Ta nên cám ơn ngươi dẫn ta đến thế giới này, để ta trải qua một cuộc đời đặc sắc như vậy!"
“Lời của ngươi giống nhân vật phản diện đột nhiên hối lỗi vào lúc cuối quá.” âu Dương nghe Hồ Vân chân tình, hắn trả lời theo kiểu muốn ăn đòn.
Hồ Vân không nói chuyện, hắn chỉ dải lụa màu bạc phía dưới, cảm thán nói: "Đây là dòng sông thời gian, đáng tiếc chúng ta không thể trở về!"
âu Dương nhìn thoáng qua dải lụa màu bạc dưới chân, hắn biết Hồ Vân muốn nói gì.
Bây giờ, mình vẫn là Vực Ngoại Thiên Ma, mà dù Hồ Vân trở thành người trên thế giới này nhưng lại hòa làm một thể với hệ thống trong đầu mình nên đều bị ngăn ở ngoài dòng sông thời gian nên trở thành kẻ ngoại lai của thế giới này.
âu Dương híp mắt nhìn dòng sông thời gian, nhưng hắn đột nhiên kinh ngạc, quơ tay áo, gấp giọng nói với Hồ Vân: “Lão đầu! Mau tới đây xem, xảy ra chuyện rồi!”
Giọng nói bối rối, vội vàng khiến Hồ Vân lo lắng nên vội vàng đứng lên đi tới trước mặt âu Dương, hắn nhìn theo hướng ngón tay âu Dương chỉ nhưng chưa kịp xem kĩ thì cảm thấy có một luồng lực lượng mạnh đẩy từ sau lưng khiến hắn rơi từ không trung xuống dòng sông thời gian.
"Ngươi!" Hồ Vân chưa hết kinh ngạc thì đã biết âu Dương muốn làm gì nên vươn tay, muốn leo lên. Nhưng hắn giãy dụa chỉ phí công, dòng sông thời gian sau lưng tuôn ra lực hút mạnh, cuốn hắn vào.
Hồ Vân không bị âu Dương lau tên trên trụ chống trời vẫn là sinh linh của thế giới này, hắn rơi từ không gian của hệ thống xuống thì sẽ bị kéo vào dòng sông thời gian.
âu Dương cười nhìn Hồ Vân bị mình đẩy vào dòng sông thời gian rồi biến mất trong dòng sông thời gian, nhẹ giọng nói: "Lão đầu đi chuyển thế đi, một mình ta là đủ rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận