Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 747: Về sau phát đạt nhất định không được quên ca.

Trên mảnh ruộng khoai lang.
Ánh trăng chiếu xuống từng vệt lớn như lớp đường óng ả phủ bên ngoài làm cho cả mảnh ruộng khoai lang bừng sáng.
Hai thân hình nho nhỏ giống như quả dưa hấu đang tuần tra trên mảnh ruộng,
"Hở? Chết tiệt, ở chỗ này cũng không có? Chuyển sang chỗ khác nhìn xem!"
"Ca, ta muốn ngủ!" Nam hài nhỏ tuổi hơn một chút ôm mấy củ khoai lang nhỏ, cái đầu nhỏ cứ gật gà gật gù rồi nhìn về phía nam hài lớn hơn một chút nói.
"Không cho ngươi đi theo thì ngươi cứ nhất quyết muốn đi theo, giờ đi đến đây thì ngươi lại muốn đi ngủ, ráng nhịn một chút, ta đào thêm mấy củ nữa ngày mai nướng khoai lang cho các ngươi ăn!" Nam hài đang chổng mông lên, vùi đầu tập trung đào đất.
Có lẽ là chưa từng ra đồng hay đào đất bao giờ, nên đối với việc tìm khoai lang không quá thuần thục, dù đã đào được mấy cái hố sâu đều không có tìm được mấy củ khoai lang to.
Đây là loại khoai lang lười gì?
"Khoai lang không phải tìm theo cách như vậy, ngươi tìm dây lang rồi theo đó tìm tới rễ của dây rồi đào xuống!" Một giọng nói già nua vang lên bên tai nam hài lớn tuổi hơn.
Nam hài bị giọng nói làm giật mình, run rẩy ngẩng đầu lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nửa đêm nửa hôm, đột nhiên phát ra một giọng nói xa lạ, ai mà không sợ cho được!
Nam hài nhìn Lãnh Thanh Tùng có chút bất mãn nói: "Đại gia, người làm vậy là hù dọa chết người đấy biết không! Hơn nửa đêm ngươi không ngủ được thì cũng không cần tới đây mượn khoai lang chứ?"
Lãnh Thanh Tùng từ ái nhìn nam hài, cười cười không trả lời, ngược lại vươn tay nhẹ nhàng kéo dây khoai lang, kiên nhẫn mở miệng nói: "Ngươi nhìn dọc đầu này của dây lang thì có thể phát hiện đây là vị trí của rễ đoạn dây lang."
Dựa theo phương pháp Lãnh Thanh Tùng chỉ, nam hài bán tín bán nghi đào một hồi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, một củ khoai lang lớn khoảng cú đấm bị nam hài tìm được.
"Đại gia này lợi hại nha, không hổ là sống nhiều năm như vậy, ăn muối còn nhiều hơn so với ta ăn cơm, đến cái này cũng biết!" Nam hài cầm khoai lang lên nhìn Lãnh Thanh Tùng với vẻ bội phục, không tiếc lời khen ngợi.
Lãnh Thanh Tùng cười lơ đễnh, nhận củ khoai lang từ trong tay cậu, chậm rãi đi về phía đệ đệ nam hài.
Ban đầu là huynh trưởng tự tay dạy cho mình làm sao đào khoai lang, mà bây giờ mình lại tự tay dạy cho huynh trưởng đã chuyển sinh.
Cảm giác của số mệnh khiến cho Lãnh Thanh Tùng cảm thấy chua xót.
Cầm khoai lang trong tay đưa cho người bạn nhỏ theo đuôi ngủ gà ngủ gật lại còn chảy nước mũi.
Tiểu gia hỏa giống như là có được đồ quý hiếm vậy, vừa cầm khoai lang lập tức kéo quần ra nhét thẳng vào trong đũng quần.
Lãnh Thanh Tùng đen mặt nhìn tiểu gia hỏa nói: "Đây là đồ để ăn, ngươi bỏ vào đó thì làm sao mà ăn được?"
"Không sao cả, không ai biết mà, với lại củ khoai này cho bọn họ ăn còn ta và ca ăn củ khác." Tiểu gia hỏa còn đắc ý nói.
Đối với tiểu gia hỏa bày đặt cơ trí, Lãnh Thanh Tùng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Đối với người luôn kè kè bên cạnh huynh trưởng rồi cùng với huynh trưởng đi chuyển thế đầu thai, Lãnh Thanh Tùng ít nhiều có chút ăn dấm.
Rõ ràng người luôn bên cạnh huynh trưởng là mình, bây giờ lại đổi thành một người khác.
Điều này khiến vị Chí Thánh thiên địa này ít nhiều có cảm giác ghen ghét với tiểu gia hỏa trước mặt.
Xong việc tiểu gia hỏa đứng bên người hắn lại chậm rãi ngồi xuống, Lãnh Thanh Tùng nhìn nam hài còn lại đang cặm cụi trong ruộng khoai lang, quay đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa nói: "Ca của ngươi là một ca ca tốt!"
"Đó là dĩ nhiên, ca của ta là ca ca tốt nhất thiên hạ!" Tiểu nam hài hít hít nước mũi đang chảy, đắc ý mở miệng.
"Vậy ngươi có muốn bảo vệ ca ca tốt của ngươi không?" Lãnh Thanh Tùng tiếp tục mở miệng hỏi.
"Chờ ta trưởng thành, ta phải cho mua cho ca ta phòng lớn, mua xe sang, ca ta nói lúc ta phát đạt không được quên hắn!" Tiểu gia hỏa thành thực nói với hắn.
Trẻ nhỏ đồng ngôn vô kỵ, một giọng nói quen thuộc trong đầu Lãnh Thanh Tùng vang lên:
"Tiểu tử ngươi giờ đã đạt đến đỉnh cao mà ngươi mong muốn rồi, cho nên hãy quên ta đi!"
Hai mắt Lãnh Thanh Tùng ngấn nước, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy chờ đến khi ngươi trưởng thành tuyệt đối không thể quên hắn đấy."
"Ta làm sao có thể quên ca của ta được! Ngươi đúng là kỳ lạ nha!" Tiểu gia hỏa có chút bất mãn nhìn Lãnh Thanh Tùng.
"Bởi vì ta cũng có một người ca ca, nhưng ta theo thói quen ỷ lại hắn khiến hắn cũng theo thói quen đó mà bị ta ỷ lại cuối cùng lại bởi vì ta nên hắn mới biến mất." Lãnh Thanh Tùng nhìn về phía bóng người đang cặm cụi đào khoai lang trong ruộng, chậm rãi nói.
"Vậy ngươi đúng là người bất hiếu nha!" Tiểu gia hỏa khinh bỉ nhìn lão đầu trước mặt, mở miệng đáp.
"Đúng vậy a, cho nên lúc mà ta biết được thì đã quá muộn, cho dù ta có tìm tất cả mọi cách cũng không thể nào cứu vãn được." Giọng của Lãnh Thanh Tùng theo lời nói cũng thấp dần xuống, trong giọng nói bình tĩnh cũng mang theo vẻ run rẩy nhè nhẹ.
Lúc này tiểu gia hỏa cũng đã nhìn ra Lãnh Thanh Tùng không quá thích hợp, mặc dù cậu còn nhỏ nhưng cũng biết an ủi người khác, thế là chọn một củ khoai lang nhỏ nhất có hình dáng xấu nhất dúi vào trong ngực Lãnh Thanh Tùng, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng đừng khó chịu chuyện đó nữa, không phải bây giờ ngươi cũng trở thành ăn mày rồi sao, có gì còn buồn hơn chuyện này nữa?"
Lãnh Thanh Tùng có chút dở khóc dở cười nhận của khoai lang mà tiểu gia hỏa cho hắn, lại thấy giống như tiểu tử này đang mắng mình.
Cầm củ khoai lang trong tay, Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút bận tâm nhìn tiểu gia hỏa hỏi: "Ta còn chưa biết ngươi tên là gì?"
"Ta à, ta gọi âu Dạ, Dạ trong dạ vãn*! Ca ta đặt tên này cho ta đấy!" Tiểu gia hỏa ưỡn ngực, có chút kiêu ngạo khoe khoang.
Dạ vãn là đêm muộn, đêm khuya
"Là âu Dạ sao? Thật đúng là một cái tên rất hay!" Lãnh Thanh Tùng lẩm bẩm mở miệng thì thầm mấy lần.
Nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Lãnh Thanh Tùng có chút khẩn trương mà hỏi: "Họ của ngươi là âu Dạ?"
"Đại gia, âu Dạ là tên của ta, họ của ta đương nhiên là họ âu a! Ngươi có hiểu không đấy!" âu Dạ trợn mắt nhìn hắn.
"Họ âu? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng thật là quá tốt rồi! Thiên địa phù hộ, thiên địa phù hộ!" Lãnh Thanh Tùng trong nháy mắt giống như là vừa thoát khỏi áp lực vô hình nào đó từ trong không khí, nằm thẳng xuống mặt đất trên ruộng khoai lang, tự lẩm bẩm.
Huynh trưởng ở thế giới này cuối cùng cũng đã có một cái tên thuộc về mình!
Là tên riêng, một cái tên riêng của hắn!
Rõ ràng đó là một việc dễ dàng như vậy nhưng huynh trưởng đã phải trải qua ròng rã cả một cuộc đời.
Lãnh Thanh Tùng theo bản năng cầm khoai lang trong tay nhét vào miệng, vị ngọt của khoai lang hòa lẫn với mùi bùn đất tanh tanh và vị khô của tinh bột.
"Ta dạy cho ngươi kỹ năng của ta nhé! âu Dạ!" Lãnh Thanh Tùng đột nhiên mở miệng nói.
âu Dạ sắp ngủ gật tới nơi nghe hắn nói vậy đột nhiên sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn bộ dáng nhếch nhác của Lãnh Thanh Tùng, có chút ghét bỏ mở miệng nói: "Ta không muốn đi xin ăn!"
"Tại sao phải đi xin ăn?" Lãnh Thanh Tùng ngồi dậy, tùy ý nhặt lên một cọng rơm ở dưới đất nín thở ngưng thần mà cọng rơm thì giống như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ.
Lãnh Thanh Tùng nhẹ nhàng nâng tay điều khiển cọng rơm, một luồng kiếm khí màu trắng nhạt từ trên cọng rơm bay ra, mang theo tiếng xé gió trực tiếp khoét một cái lỗ dài mười centimet trên mặt đất dưới chân âu Dạ.
Nhìn thấy một màn này khiến hai mắt âu Dạ không khỏi tỏa sáng, nếu như mình học được chiêu này, trong vòng mười dặm tuyệt đối không ai dám khinh thường!
Chỉ cần là nam nhân, cho dù là nam hài bốn, năm tuổi đi chăng nữa đều có ước mơ làm đại hiệp xông pha giang hồ.
"Ta muốn học, nhanh dạy ta!" âu Dạ cao hứng vỗ tay, ấn mũi nói.
Lãnh Thanh Tùng đứng đó giống như một vị kiếm khách, cười khẽ một tiếng:
"Ta có thể dạy cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, nếu như về sau ngươi phát đạt nhất định không được quên ca ca ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận