Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 453: Nhân gian của Yêu tổ

"Nhân gian?" Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, có chút mù mịt.
Với Bạch Phi Vũ nhân gian không hề lạ lẫm, tuy thời cổ không có nhắc đến nhưng lần trước xuống núi hắn cũng đã đến nơi đó.
Cảm nhận về nhân gian, trái lại hắn thấy cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Người bình thường từ đó đến nay vốn không chịu ảnh hưởng của người tu hành, trình độ phải cao lắm mới có thể bảo vệ những sinh mệnh yếu ớt ngoài kia.
Khương Tiểu Thượng, đệ tử ký danh của mình cũng đến từ nhân gian, nghĩ đến điều này, trong mắt Bạch Phi Vũ không tránh khỏi có chút thương cảm.
Khi đại sư huynh nói muốn tới nhân gian, Bạch Phi vụ không hề phản đối, mà chỉ lắc đầu rồi nói: "Dù sao cũng vẫn phải đi không bằng đi từng bước tới đó."
âu Dương chìa tay ôm lấy cổ hắn, không nghiêm túc nói: "Đừng có cứng nhắc như thế chứ! Đi đường khác có khi cũng thể hiện năng lực của mình đấy, nhỡ đâu đen đủi gặp vài chuyện bất ngờ thì sao?"
Nghe âu Dương tự giễu, Bạch Phi Vũ có chút bất đắc dĩ đang định giải thích thì lại nghe thấy âu Dương cười lớn rồi lấy nắm tay hắn đạp lên con chó mà bay đi.
Núi xanh trùng trùng điệp điệp đang ở dưới chân hắn, như bơi trong biển trời xanh thẳm mà hướng về phương xa.
âu Dương nghiêm chỉnh ngồi trên đầu chó Tịnh Tử, nhìn phía ba mươi sáu vì sao thiên cang xa xa.
Tuy cùng ở giữa đất trời, song lại tự hình thành một thế giới nhỏ.
Tiên nhân rơi xuống hóa thành nhân gian, cũng giống như Bàn Cổ hóa thân thành vạn vật. Vì dân lành mà tạo ra thế ngoại đào nguyên.
Mặt trái của nơi thế ngoại đào nguyên đó lại là ẩn chứa mưu đồ của các tiên nhân trùng sinh.
Vật phẩm tốt ở nơi này, chúng sinh chính là thù lao.
Bọn họ gửi hi vọng đến Lãnh Thanh Tùng, nguyện vọng mở Thiên môn sau khi bị phá hủy, lại không biết có ý định xấu xa gì chăng?
Đám sâu mọt ở trên cao kia mới thật sự là âm hồn bất tán.
âu Dương có chút phiền muộn, con hồ ly nhỏ nằm trong lòng của hắn có vẻ cũng cảm nhận được đại sư huynh nhà mình đang buồn, chép chép miệng phát ra vài tiếng lẩm bẩm.
Bạch Phi Vũ ở bên cạnh chỉnh lại bản thảo cuốn sách mấy hôm nay hắn viết, trên người như có thêm phong độ của người trí thức.
Nhìn những ghi chép chằng chịt trong bản thảo, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy yên bình.
Nhìn nét chữ vuông vắn trong công trình của mình, trên mặt hắn không giấu được lộ ra ý cười.
Từ khi bắt đầu tự tu hành đã không dùng giấy bút viết nữa. Khi bắt đầu viết là những nét chữ nguệch ngoạc.
Giống như đại sư huynh nhà hắn, trong ký ức của hắn còn có một người viết xấu y hệt đại sư huynh.
Ngồi ngẫm cả tiếng cũng không nhớ ra đó là ai.
Bạch Phi Vũ sửa xong bản thảo cảm thấy đã vừa ý bèn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tại sao bản thân mình kiếp trước lại muốn mình đi lại con đường này, không thể hiểu được.
Nhưng Bạch Phi Vũ hiểu rất rõ, kiếp trước mình đã đi sai hướng, mà mình kiếp này cũng đã từng sai.
Bắt đầu lại bản thân tu vi phải là con số không từ đó tìm ra con đường mới, xác thực có chút khó khăn.
Nhưng, Bạch Phi Vũ ngẩng đầu nhìn tấm áo xanh đang ngồi trên đầu chó kia.
Bên cạnh mình kiếp trước có hai người bạn thân mà bây giờ bên cạnh là một đám sư huynh đệ.
Trời đúng thật chưa từng đối xử tệ bạc với hắn!
Tuy số hơi đen, nhưng mà khi bắt đầu lại Bạch Phi Vũ cảm thấy bản thân mình may mắn.
"Đến rồi!" âu Dương đứng dậy ngẩng đầu nhìn phía trước, dù với ngoại giới không có gì khác biệt, nhưng khi Tịnh Tử đang bay sang đó bên tai âu Dương và Bạch Phi Vũ vang lên một tiếng phá không yếu ớt.
Nồng độ nguyên khí đất trời đột nhiên hạ thấp, nhân gian như mở kết giới cấm ma pháp ngăn cách với bên ngoài.
Tuy thân không còn tu vi nhưng Bạch Phi Vũ vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí trời đất.
Nguyên khí trời đất vốn là để thanh lọc đất trời, nơi nguyên khí dồi dào lại được gọi là động phủ thiên địa.
Mà nếu thiếu đi nó, chất lượng không khí bị giảm thẳng khiến những người tu hành đang ở trong đó không thích ứng kịp.
Như đang đứng giữa bãi cỏ thơm ngát bị tạt thẳng thứ nước ô uế vào.
"Nguyên khí thiên địa loãng khiến nhân gian ô uế hơn thế giới tu hành, điều này khiến những người tu hành rất ghét nhưng với dân thường nó lại là thiên đường. Sống hay chết tự có số mệnh." Bạch Phi Vũ cảm thán.
"Được rồi khỏi phải giảng đạo lý nữa, sao bây giờ ta lại cảm thấy nơi này có hơi quái?" âu Dương nhìn về phía trước, nhăn mày nói.
Bạch Phi Vũ nghe thấy thế, nhìn phía xa, đầu lông mày cũng nhíu chặt lại.
Thuật vọng khí vốn là cơ sở của người tu hành, dĩ nhiên ở đây bài trừ sư huynh dốt đặc cán mai thuật pháp nhà hắn.
Bạch Phi Vũ trầm giọng nói: “Đây rõ ràng là nhân gian tại sao yêu khí lại nặng như vậy?"
Trước mắt hắn, yêu khí tím đến phát đen dày đặc trên bầu trời, chỉ cần nhìn một cái là cảm thấy âm khí khắp bốn phía.
Yêu khí như vậy, ở thế gian không có một con yêu quái có thể phát tán ra được.
Thời Thượng Cổ cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là Yêu tổ, tổ tông của vạn yêu!
Coi như mình ở kiếp trước trảm tiên chém chân linh Yêu tổ thì hiện tại vẫn là không rõ ra sao.
Trong truyền thuyết, Yêu tổ đã từng tồn tại từ xa xưa thậm chí có truyền thuyết nói rằng đã biến thành mặt trời.
Trong bốn chín vị tiên nhân, Yêu tổ cũng được coi là một người có thực lực đáng gờm.
Mình bây giờ tu vi đã cạn, Lượng Thiên xích bị cướp, Phong Thần bảo thư cũng bay mất, tình trạng thế này cũng liên quan rất nhiều tới Yêu tổ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đến chỗ này cũng vẫn gặp!
Sắc mặt Bạch Phi Vũ biến nghiêm trọng, nói với âu Dương thân phận của đối phương.
âu Dương nháy mắt đã hiểu, nơi này sợ không phải do Yêu tổ chết đi hoá thành.
Chẳng qua vị Yêu tổ này có điểm đặc biệt.
Thế mà có thể rời khời khỏi thể xác đến cướp Tiểu Bạch.
So với Khí tổ đang ngắc ngoải nơi bồng lai tiên đảo, hay tiên nhân ở nhân gian Đại Chu cho phép Lăng Phong và Tạ Tân Tri đại diện cho.
Ngài Yêu tổ này không phải dạng vừa đâu!
Không thể manh động được.
Ngược lại ta muốn xem xem ngươi là cái gì!
Lúc toàn thành xuất hiện trước mắt âu Dương, hắn và Bạch Phi Vũ nhìn nhau.
Thu hồi Tịnh Tử, âu Dương mang Bạch Phi Vũ từ trên trời nhảy xuống.
Hai người vừa đáp xuống đất liền nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến.
Đưa mắt nhìn theo thì thấy hàng nghìn người mặc quần áo đẹp đang đàn ca đi trên đường.
Mà trên bàn thờ là những chiếc răng nanh, những tượng phật với hình thù màu sắc khác lạ.
Tín đồ thành kính quỳ hai bên, trong miệng lẩm bẩm.
âu Dương tiến lên trước, ngồi xuống bên cạnh một người trung niên hỏi: "Ông anh, ở đây đang làm gì thế?"
Ai đây, không biết nhìn hả?
Tín đồ đang cầu nguyện bị gián đoạn nên phẫn nộ nhìn tên đáng ghét kia.
Khi miếng kim loại toả ánh kim rơi xuống lòng mình, tín đồ lại tăng thêm phần thành kính.
Hoá ra ban nãy bị gián đoạn, thần tài đã nghe thấy, ngài đã đến bên mình!
Người trung niên cẩn thận nhặt miếng vàng, nói nhỏ nhỏ với âu Dương.
"Đại nhân, hôm nay là ngày vạn tiên đi du hành? Hay là để ta nhường cho ngày một chỗ? Ngài quỳ ở đây đi, chỗ này là đệm cỏ của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận