Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 731: ĐỊA PHỦ ĐẦU THAI

Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Ta hình như đã chết rồi?
Ngồi xổm ở trên đầu cóc khổng lồ, âu Dương mê mang nhìn bốn phía xung quanh, trong lúc nhất thời không nghĩ ra mình tại sao lại ở chỗ, phải làm cái gì.
Trên đường đi đến Hoàng Tuyền, kí ức của âu Dương đối với thế giới này bắt đầu tiêu tán.
Nhưng lúc này âu Dương cũng không nhớ nổi tên mình là gì.
Kí ức duy nhất còn sót lại hình như là hắn đã chết trong một vụ hỏa hoạn.
Cố gắng suy nghĩ không ra âu Dương gãi đầu một cái, lại phát hiện mình đang ở cùng một thiếu niên, hai tay của bọn họ bị buộc vào cùng một chỗ.
"Ha ha, thật đúng là kỳ lạ, người này sẽ không phải là đệ đệ của mình chứ? Chẳng lẽ đời trước mình còn có một đệ đệ song sinh?" âu Dương ngạc nhiên nhìn âu Gia trước mặt, trong mắt mang theo hiếu kì không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi là ai? Ta là ai? Nơi này là chỗ nào? Ngươi là đệ đệ của ta sao?" âu Gia mê mang nhìn xung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt vào người có tướng mạo tương tự hắn trong bộ y phục tà áo xanh.
Hắn nhìn âu Gia đầy thuần khiết và khờ khạo, âu Dương dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "âu Đậu Đậu ngốc, ta là đại ca tốt mà ngươi có thể chưa từng gặp mặt qua thì đã quên mất!"
"Đại ca tốt? Ngươi là anh ta? Vậy ca ca, chúng ta đang đứng ở chỗ nào?" âu Gia không còn ra vẻ lạnh lùng như trước nữa, đưa tay nắm chặt góc áo âu Dương, có chút sợ hãi mở miệng hỏi.
Khi âu Gia nắm chặt lấy góc áo của âu Dương, cảm giác an toàn trong lòng âu Gia dâng lên, hắn tin chắc rằng âu Dương đang đứng trước mặt là ca ca mình!
Làm như thế nào để nói cho đệ đệ ngốc mình vừa quen biết rằng hai đứa mình xui xẻo nên chết rồi đây?
âu Dương suy tư một lát, xoa âu Gia đầu nhẹ giọng nói ra: "Chúng ta đang đi đến một chỗ tốt hơn, chỗ ở trước kia khổ quá, lão ca ta dẫn ngươi đi hưởng phúc!"
âu Gia nhẹ dạ cả tin gật đầu, nếu người này đã là ca ca của mình, tất nhiên sẽ không lừa gạt mình.
Ca ca nói muốn đi hưởng phúc, thì chính là đi hưởng phúc!
Dỗ dành âu Gia xong, âu Dương nhìn hơi nước tràn ngập phía trước, ký ức trong đầu có chút rời rạc.
Hắn không thể nhớ mình đã chết trong vụ hỏa hoạn đó như thế nào, người đệ đệ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn là ai, và đủ loại chuyện khác trong kiếp trước, nghĩ như thế nào cũng không ra.
Chỉ có thể biết chắc chắn một điều, mình hình như là cô nhi.
Mẹ nó, không phải nói là, cô nhi chính là vận mệnh của nhân vật chính sao?
Vậy thì tại sao mình ở chỗ này, là phải chết đi rồi sống lại mới có mệnh nam chính hả?
âu Dương hơi tức giận bất bình, nhìn âu Gia còn đang sợ hãi lôi kéo góc áo của mình, âu Dương nắm cổ tay âu Gia, cười hì hì an ủi: "Đệ đệ à, nếu như ngươi chết rồi thì kiếp sau muốn làm gì?"
"Ta muốn không buồn không lo sống vui vẻ một đời!" âu Gia suy nghĩ một lát mở miệng nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Cùng ca ca ở chung một chỗ!"
Vừa nhìn đã biết chưa bị xã hội vùi dập qua, lại còn muốn lại làm người!
Có biết bao nhiêu lựa chọn tốt không chọn, lại muốn tiếp tục đầu thai làm người, đây là muốn tiếp tục làm trâu làm ngựa cho người ta à?
âu Dương lắc đầu, cực kỳ nhiệt tình nói: “Làm người rất mệt mỏi, kiếp sau người và ta làm cây đi, ngươi mọc cạnh ta, chúng ta cứ như vậy đứng hết một đời, thoải mát biết bao nhiêu.”
"Nếu ở với ca ca, ta ngay cả người cũng làm không được sao?" âu Gia kinh ngạc.
"Tiểu tử thúi, làm sao ta có cảm giác ngươi đang chê ta?" âu Dương giả bộ hung dữ ghìm chặt cổ âu Gia, lại đánh hai phát lên đầu âu Gia.
Hai huynh đệ hai người hoàn toàn quên mất bọn họ bây giờ đang đứng trên đỉnh đầu của con con cóc khổng lồ.
Nhưng con cóc này lớn đến nỗi âu Dương và âu Gia đều không nhận ra mình đang giẫm chân lên đầu chủ nhân của sông Vong Xuyên!
Con cóc một mắt canh gác, một mắt quan sát, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người phía trên, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người phía trên, dường như bọn họ và những linh hồn bình thường trên đường Hoàng Tuyền không có gì khác biệt.
Vậy có phải chứng minh, hai người này thật sự đi đầu thai sao?
Nếu là như thế, đây chẳng phải mối thù vào một trăm vạn năm trước, mình có thể làm chút chuyện nhỏ để báo thù được rồi?
Giống như đột nhiên lặn xuống, khiến cho hai người chết đuối ở trong dòng sông luôn?
Nó là chủ nhân của sông Vong Xuyên cơ mà!
Chỉ dìm chết hai linh hồn chuẩn bị đi đầu thai thôi, ai dám làm gì nó chứ?
Tâm tư con cóc đang điên cuồng tính toán, đột nhiên cảm thấy điềm xấu.
Lúc thân thể đang chuẩn bị xuống lặn, đột nhiên từ phía trên núi Nại Hà ở bờ bên kia sông, truyền đến hơn mười đạo ánh mắt cảnh cáo.
Mỗi một đạo ánh mắt đều giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn trực tiếp vào nội tâm cóc.
Cóc ta vốn còn muốn trả thù một chút người đang đứng trên đỉnh đầu nó, trong nháy mắt bị điếng hồn không dám có bất kỳ động tác khác.
Mỗi một đạo ánh mắt đều đang cảnh cáo mình, nếu nó dám có có bất kỳ động tác nào, vậy nó sẽ biến thành một món ăn không biết tên trên bàn cơm tối nay.
"Không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào!" Cóc bị hơn mười đạo ánh mắt cảnh cáo, lập tức tăng nhanh tốc độ bơi về hướng bờ bên kia.
Mà âu Dương và âu Gia cũng phát hiện vật ở dưới chân không bình thường, cúi đầu nhìn lại, mình vậy mà bọn hắn đang đứng ở trên một con to khổng lồ.
âu Dương bị dọa tới mức hai chân mềm nhũn, xém chút nữa quỳ xuống trước mặt quái vật khổng lồ mà hắn còn chưa từng thấy qua này.
Mẹ nó, con quái vật trong sông này là bãi thử nghiệm vũ khí hạt nhân à?
Làm sao lại xuất hiện một con cóc biến dị to như này?
"Lão đại à, có nghe hiểu được tiếng người không? Huynh đệ chúng ta người toàn xương thôi, không có mấy lạng thịt, thịt không thơm đâu, ngươi ăn chúng ta không có giá trị gì cả!" âu Dương thận trọng hét lên với con cóc phía dưới.
Mà con cóc phía dưới ngược lại là muốn cho hai tên trên đầu mình đi vào trong đường tiêu hóa của nó du lịch một ngày.
Nhưng nếu nó thật sự làm như vậy, chỉ sợ nó lập tức đi vào bụng của mấy đại năng kia du lịch một ngày.
Đối mặt với âu Dương đang cố gắng lấy lòng cầu xin tha mạng, khiến cóc ta sinh ra một cảm giác sảng khoái.
Có cảm giác nào sướng hơn có thể so với việc một tên khốn nạn đã từng coi nó làm sủng vật bây giờ không ngừng cầu xin nó bỏ qua?
Cho nên, cóc cũng không để ý tới âu Dương, giả bộ xem sự cầu xin của âu Dương như chim sơn ca đang đứng trên đầu mình hát líu lo!
Khi tới được bờ sông phía bên kia, âu Dương nhìn ngọn núi cao trước mắt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"Lão đại nếu như ngài không mệt, không bằng đưa chúng ta lên đến đỉnh núi đi." âu Dương xoay người nhìn con cóc khổng lồ cúi đầu lấy lòng nói.
"Ừm. . . Thoải mái. . ." Nhìn âu Dương đang cúi đầu trước mình, cóc cảm nhận được sảng khoái từ trước nay chưa từng có.
Đang định đáp ứng, từ trên núi truyền đến hơn mười đạo âm thanh bảo nó cút, khiến cóc ta lập tức sợ té đái, không thèm quay đầu mà chạy đi.
Nhìn thấy con cóc chạy trối chết, âu Dương kéo âu Gia đang ngờ nghệch, có chút cảm thán mở miệng: "Đúng là tội nghiệp nó, một đường cõng chúng ta tới đây rồi lại làm người tốt không lưu danh mà rời đi."
Lúc mà âu Dương còn cảm thán, đột nhiên một người đầu trọc mặc áo khoác da từ trên núi chạy xuống kinh ngạc nhìn thoáng qua âu Gia đang núp sau lưng âu Dương, mặt mũi hiền lành mở miệng nói:
"Sư huynh, không thể ở lại được sao? Ở nơi mà huynh từng muốn ở lại đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận