Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 59: Loạn thần tặc tử

Trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Tạ Trọng Dương, hắn nhìn chiếc lọ sứ màu trắng trong tay mà toàn thân run lên.
Người khác không biết cái bình sứ màu trắng này giá trị bao nhiêu, nhưng trong lòng hắn biết rõ ràng, chỉ cần có một trăm đại tông sư Tiên Thiên, như vậy toàn bộ Tạ gia sẽ có thể thao túng quốc gia này!
Có được phần lực lượng này, thao túng hoàng quyền, thậm chí chiếm lấy nó cũng thật dễ dàng!
Ánh mắt Tạ Trọng Dương phức tạp nhìn Âu Dương, trong lòng hắn biết rất rõ đây là âm mưu của Âu Dương, lợi dụng lòng tham sâu thẳm trong hắn, nhưng hắn thật sự có thể cự tuyệt sao?
Tạ gia đã ở Phong Diệp thành mấy trăm năm, an phận đến mức không đủ sức tiêu diệt mấy trăm tên sơn tặc ngoài thành.
Từ lâu, Tạ gia luôn trọng văn khinh võ, mặc dù họ muốn thay đổi điều này nhưng thể chất của con cái Tạ gia không phù hợp với võ thuật, vì vậy Tạ gia luôn yếu thế hơn các thành chủ xung quanh.
Nhưng nếu có một trăm đại tông sư Tiên Thiên, có thứ gì trong Đường quốc mà Tạ gia bọn họ không dám chạm vào?
Khởi binh tạo phản?
Đây chính là đại tội bị tru di cửu tộc, huống chi vị trong Hoàng thành kia luôn cho rằng quyền lực là sinh mệnh thứ hai của lão!
Chấp nhận, hoặc không chấp nhận.
Trong mắt Tạ Trọng Dương hiện nét đấu tranh, một mặt là cơ hội lớn nhất để gia tộc vươn lên, mặt khác là đại tội tru di cửu tộc!
Tạ Trọng Dương nghiến răng nghiến lợi nắm chặt bình sứ trắng trong tay, nói: "Tiên nhân trước mặt Điện hạ nói chuyện tạo phản này, chẳng lẽ là đang thử lòng trung thành của Tạ gia ta sao? Tiên nhân yên tâm, Tạ gia ta sẽ đi theo sự dẫn dắt của Điện hạ!"
Âu Dương lắc đầu nói: "Đối với bọn ta mà nói quyền thế trong phàm tục là vô bổ, bọn ta càng không muốn nhiễm phải nhân quả của phàm tục. Cho nên ngươi không cần hoài nghi, ta chỉ muốn mượn danh nghĩa của các ngươi giúp sư đệ nhà ta báo thù thôi!"
Thanh niên bên cạnh nhỏ giọng nói với Tạ Trọng Dương: "Phụ thân, quân thần cố thủ dòm ngó hoàng thất!"
Nghe được lời thanh niên nói, Âu Dương không khỏi sửng sốt.
Những lời này chỉ có phản tặc tiêu chuẩn mới dám nói!
Cái đậu? Ban nãy thanh niên này còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân thần, một giây sau đã lộ lòng tạo phản?
Hạo nhiên chính khí trên người ngươi đang khóc kìa!
Dĩ nhiên là vừa rồi Âu Dương cảm thấy thanh niên này càng đọc sách càng ngốc, thật không nghĩ đến bẻ ngoặc nhanh vậy.
Người thanh niên chắp tay nói với Âu Dương: "Tiên nhân đã cho Tạ gia ta cơ hội như vậy, nếu như Tạ gia ta không tiếp nhận, chẳng phải là chọc giận Tiên gia?"
Sắc mặt ôn hòa, lời nói rất tự nhiên, nhưng tổng thể lại có chút khác biệt so với nét công chính uy nghiêm vừa mới tung hô lễ nghi quân thần.
"Không biết xưng hô thế nào?" Âu Dương cũng có hứng thú hỏi.
Người thanh niên cung kính nói: "Tại hạ Thiếu thành chủ Phong Diệp thành, Tạ Tân Tri."
"Ngươi... tốt... Tạ gia không có ngươi không phát đạt được!" Âu Dương sửng sốt một hồi, chỉ có thể khô khan khen ngợi.
Tạ Tân Tri mở miệng nói: "Tiên nhân và Huyên Nhi vợ ta là người quen cũ, lại có điện hạ tiền triều xác nhận không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, Tạ gia ta chỉ là thuận gió mà lên thôi."
Đây là đã bắt đầu coi là tiền triều? Nhập vai loạn thần tặc tử nhanh như vậy?
Chờ chút, Huyên Nhi vợ ta?
Âu Dương nhếch miệng, nhìn vẻ mặt Lãnh Thanh Tùng như bị thộn, có kịch hay để xem!
"Ngươi là cái gì của Huyên Nhi?" Đến cả Lãnh Thanh Tùng vẫn lạnh lùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
"Năm nay ta và Huyên Nhi đính hôn, chúng ta đã là vợ chồng! Hai vị tiên nhân tìm đạo tu tiên, hiển nhiên đám phàm nhân ta không thông báo đến được. Kính xin thứ lỗi!" Thanh niên chân thành nói.
Tê!
Lão Nhị nhà mình thân là Thiên Mệnh chi Tử, mà đầu tiên là muốn cho thanh niên trước mặt trộm giang sơn nhà hắn, giờ mối tình đầu cũng bị trộm luôn.
Đang được voi đòi tiên lão Nhị nhà mình?
Khóe mắt Âu Dương giật giật, nhìn vẻ mặt mờ mịt của lão Nhị, hắn che mặt không biết nên nói cái gì.
Lãnh Thanh Tùng ngồi trên xe ngựa, lồng ngực có chút buồn bực, không biết nên nói gì.
Tạ Tân Tri lộ vẻ trí tuệ vững vàng nói: "Phong Diệp thành ta có nhiều lương thực, chỉ không có vũ lực. Bây giờ có một trăm đại tông sư Tiên Thiên bù lại được khuyết điểm lớn nhất, kéo ngang lùa dọc cùng hai mươi mốt thành trong Đại Đường hướng thẳng về Hoàng thành!"
Mẹ nó, tiểu tử này sớm đã có lòng phản nghịch rồi!
Hắn chỉ mới đưa ra điều kiện, mà đến cả đường lối phản loạn tiểu tử này cũng đã lập xong xuôi.
Làm thế nào mà hắn ta đọc ra một thân hạo nhiên chính khí vậy?
Lãnh Thanh Tùng không nổi những lời lải nhải của đối phương, dứt khoát cầm kiếm lao ra khỏi xe ngựa.
Âu Dương cầm miếng ngọc trắng trong tay, nhìn vẻ mặt kích động của Tạ Tân Tri mà trầm mặc một lát nói: "Phản loạn như thế nào là chuyện của các ngươi, ta chỉ có một điều kiện, sau khi ngươi tấn công Hoàng thành, ta muốn người kia sống!"
"Yêu cầu của tiên nhân ta không dám chối từ!" Tạ Tân Tri khom người nói.
Âu Dương nhìn thật sâu vào Tạ Tân Tri trước mặt, hắn bế Hồ Đồ Đồ đang ngủ gật mà bước ra khỏi xe ngựa.
Cảm nhận được vị trí của Lãnh Thanh Tùng, Âu Dương nhảy vài bước rồi biến mất trước mắt mọi người.
"Tân Tri, con thật sự muốn làm phản sao?" Tạ Trọng Dương cầm bình sứ màu trắng, cẩn thận nói.
"Phụ thân, lúc Hoàng đế kia bắt Huyên Nhi đi, ta đã có ý tưởng nghịch tặc. Nếu hai vị tiên nhân cũng có ý định này, tại sao chúng ta lại không làm?" Tạ Tân Tri nhìn về hướng Âu Dương biến mất, bình thản nói.
Tạ Trọng Dương cũng nặng nề gật đầu nói: "Đã như vậy, vậy con và ta trở lại Phong Diệp thành, tập hợp con cháu gia tộc rồi bồi dưỡng ra một trăm đại tông sư Tiên Thiên, xong mới vạch kế hoạch cho chuyện này!"
"Toàn bộ dựa vào quyết định của phụ thân!" Tạ Tân Tri nói.
Giờ phút này, hạo nhiên chi khí trên người Tạ Tân Tri dần dần nhuốm một tia vàng.
Âu Dương bế Hồ Đồ Đồ đi đến trước một thác nước, Lãnh Thanh Tùng đang cầm kiếm đứng trước thác nước cao trăm mét.
Kiếm ý dâng cao, hắn nâng tay chém thanh kiếm vô hình cắt qua cả thác nước.
Trong nháy mắt, mấy trăm thanh kiếm chém ra, toàn bộ thác nước bị cắt thành khối nhỏ.
Chân khí cuồng bạo hoành hành trên thác nước, nhưng trên mặt Lãnh Thanh Tùng không lộ một chút biểu cảm gì.
Âu Dương đáp xuống một tảng đá mà ngồi xếp bằng, ôm Hồ Đồ Đồ đang ngủ say trong tay tạo ra một bức màn chắn chân khí trước mặt.
"Huynh trưởng, huynh mượn đao giết người như vậy, là vì để ta không dính nhân quả sao?" Sau khi trút giận, Lãnh Thanh Tùng quay đầu nhìn Âu Dương hỏi.
Âu Dương gật đầu nói: "Lần trước khi làm phép điểm long phượng cho Tiêu sư đệ, Thiên Phạt quá yếu mới thừa cơ lợi dụng được. Dù thiên đạo không cho phép tự sinh thần thú nhưng cũng chỉ có lôi phạt qua loa. Nếu ngươi dính phải nhân quả thế tục, sớm hay muộn loại báo ứng nhìn không thấy sờ không tới này cũng sẽ đến. Nhân quả trừng phạt không thể đề phòng được, vẫn là không dính vào cho thỏa đáng."
Lãnh Thanh Tùng cất kiếm đáp xuống tảng đá mà hỏi: "Vậy mối thù của phụ mẫu ta thì sao? Chẳng phải mượn đao giết người cũng ảnh hưởng đến đạo tâm ta sao?"
Âu Dương cười nói: "Nhân quả của Hoàng đế rất lớn, nhưng nếu lão không phải Hoàng đế thì còn nhân quả gì?"
Sau khi Tạ gia khởi binh tạo phản cướp ngôi vị hoàng đế, lão Hoàng đế không còn là hoàng đế, đương nhiên sẽ không có nhân quả gì.
Lãnh Thanh Tùng đã hiểu huynh trưởng trước mặt hắn muốn làm cái gì, gật đầu nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Âu Dương chỉ vào Hoàng thành nói: "Người tình trước kia của ngươi còn đang chịu khổ, đương nhiên là phải đi một chuyến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận