Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 156: Lăng Phong xuất quan

âu Dương dùng vẻ mặt hiền từ nhìn Bạch Phi Vũ trước mắt, nhưng không chú ý tới Trần Trường Sinh ở bên cạnh đã rớt mạng rất lâu.
Hiện tại toàn bộ tâm thần của Trần Trường Sinh đều ở trên người con rối mới xuất quan, bởi vì ở bên cạnh hắn chính là Lăng Phong, người mà đại sư huynh đã dặn mình phải đề phòng!
Lăng Phong và Trần Trường Sinh vừa mới xuất quan đồng thời xuất hiện trong đại điện Thanh Vân phong.
Động Hư Tử nhìn hai người trước mắt, trong ánh mắt mang theo phức tạp, một người là đệ tử thân truyền của mình, một người là thánh tử của thánh địa Thanh Vân.
Hai người này lại không có một người nào có thể làm cho mình bớt lo lắng.
Nhớ tới hình ảnh âu Dương và Lăng Phong giằng co ngày đó, Động Hư Tử cảm thấy tâm đã quá mệt mỏi.
Những đệ tử thu nhận mấy năm nay đã không có một người bớt lo, hy vọng âu Dương có thể mang về cho mình một đồ đệ tốt.
"Hai người các ngươi hiểu được Thanh Vân bí bảo của ta, có thu hoạch gì không?" Động Hư Tử nhìn hai người ngồi xếp bằng trên đại điện mở miệng hỏi.
Lăng Phong cung kính đứng dậy hành lễ nói: "Đệ tử thu hoạch rất lớn, còn cần một chút thời gian tiêu hóa!"
Trần Trường Sinh ở bên cạnh cũng đứng dậy mở miệng nói: "Đệ tử cũng giống như Lăng sư huynh, đã cảm ngộ rất sâu!"
Hai người cũng đã có một đoạn thời gian quan tưởng đến Thanh Vân bí bảo, mặc dù họ vẫn chưa thấy rõ được hình dáng của đoàn ánh sáng to lớn kia.
Mà ở trên đoàn ánh sáng kia có lưu lại đạo của vô số đại tu sĩ lưu chuyển từ lúc Thanh Vân tông mới sáng lập tông môn.
Chỉ là vô số đạo vận phức tạp kia cũng đủ khiến hai người lĩnh hội trong thời gian rất lâu.
Hai người cũng không phải phế vật cứ nghe đạo đều có thể ngủ, tất nhiên họ có rất nhiều thu hoạch.
Trần Trường Sinh kiếp trước có tư chất bình thường cho đến khi chết đi cũng chưa từng thấy qua Thanh Vân bí bảo, hiện tại chỉ riêng đạo vận trên bí bảo đã là một lần thể nghiệm ngộ đạo hiếm có đối với Trần Trường Sinh ở kiếp trước đã chen chân vào kỳ Độ Kiếp!
Động Hư Tử quét mắt nhìn hai người một cái, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Phong một chút, bình thản mở miệng nói: "Đã như vậy, hai người các ngươi trở về tiêu hóa thu hoạch lần này thật tốt đi!"
Trần Trường Sinh và Lăng Phong khom người đáp ứng, sau đó lập tức rời khỏi đại điện.
Hai người kết bạn đi trên đường núi hiểm trở ở Thanh Vân phong, vẻ mặt Lăng Phong bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng.
Từ trong cảm xúc dao động và giọng nói của Động Hư Tử vừa rồi, Lăng Phong có thể cảm nhận được rõ ràng Động Hư Tử vẫn có cảnh giác với mình như trước.
Điều này cũng chính là nói cho dù mình lập ra lời thề thiên đạo, âu Dương cũng vẫn không từ bỏ sự hoài nghi với mình.
"Xem ra cần phải tính kế thật tốt! May mà lần này mình tìm được bí mật của bọn Ma tộc không tiếc để Thánh tử nhà mình đến Thanh Vân tông ẩn núp! Lá bài chưa lật trong tay mình lại có thêm một tấm!"
Trần Trường Sinh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Phong, dùng phương pháp thần hồn tinh thông nhất của mình nhưng vẫn không thể nhìn ra rốt cuộc Lăng Phong ở trước mắt này có gì khác thường.
Thân thể và thần hồn khớp với nhau hoàn mỹ, nhìn thế nào cũng không giống người đoạt xá!
Cho dù là Tổ Uyên danh xưng Ma Quân bách biến gần như đoạt xá hoàn mỹ thì cũng không thể so sánh với Lăng Phong ở trước mắt!
"Nhưng rốt cuộc ma tu có thể đoạt xá người khác mà đại sư huynh gặp phải ở nhân gian là chuyện gì xảy ra? Còn để cho mình để mắt đến Lăng Phong sư huynh trước mặt này?" Trong lúc nhất thời Trần Trường Sinh không thể nghĩ ra đầu mối.
Đã không thể nghĩ ra đầu mối thì nên làm biện pháp chuẩn bị!
Trần Trường Sinh vừa định bí mật ra tay với Lăng Phong trước mắt.
Bỗng nhiên Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh mở miệng nói: "Trần sư đệ, ta muốn xuống núi làm một số chuyện, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?"
Đối mặt với lời mời đột nhiên của Lăng Phong, trong khoảng thời gian ngắn Trần Trường Sinh có chút trở tay không kịp.
Nhưng nghĩ đến đại sư huynh sắp xếp mình để mắt đến Lăng Phong trước mặt, Trần Trường Sinh lại không chút nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng: "Nếu là Lăng sư huynh mời, đương nhiên Trường Sinh không dám từ chối!"
Trần Trường Sinh cũng không lo lắng Lăng Phong đang ở trước mắt này sẽ động thủ với mình, cùng lắm thì tự bạo một con rối mà thôi.
Lăng Phong nhìn Trần Trường Sinh chợt nở nụ cười, lại nhìn cảnh núi trên Thanh Vân phong ung dung nói: "Trần sư đệ, ngươi nói xem vì sao người tu tiên chúng ta còn bởi vì tư chất mà chia làm đủ các loại khác nhau?"
Trần Trường Sinh bị câu hỏi của Lăng Phong làm khó, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Căn cốt của người tu hành là do trời đã định trước, tu sĩ có tư chất càng tốt thì tốc độ tu luyện càng nhanh, tốc độ cảm ngộ đạo cũng càng nhanh.
Mà người có căn cốt kém thì tốc độ tu luyện sẽ rất chậm, hơn nữa cảm ngộ lại càng khó khăn.
Đương nhiên không loại trừ một số tu sĩ có nghị lực lớn, quyết tâm lớn, tuy rằng tư chất không tốt nhưng vẫn có thể bước lên hàng ngũ cường giả đỉnh cao như trước!
Thậm chí còn chói mắt hơn cả những thiên tài kia!
Trần Trường Sinh chuẩn bị một chút rồi nói: "Tuy rằng tất cả mọi người khác nhau nhưng đạo cực kỳ công bằng, mỗi người đều có cơ duyên của mình, không phải nhân gian vẫn có câu nói: Ba phần do trời đã định, bảy phần dựa vào chính mình! Câu nói này cũng thích hợp với các tu sĩ chúng ta!"
Lăng Phong gật đầu, dường như tán thành lời nói của Trần Trường Sinh, sau đó thở dài một hơi: "Đúng vậy, mỗi người đều có cơ hội của mỗi người, nhưng tại sao tất cả mọi người không thể đồng thời đứng ở vạch xuất phát, cạnh tranh công bằng chứ? Dựa vào cái gì mà thiên tài luôn luôn chói mắt, còn chúng sinh chỉ có thể biến thành vật làm nền?"
Trần Trường Sinh bị câu hỏi của Lăng Phong làm cho nghẹn lại, đã có vô số người từng thở dài mắng to trời bất công.
Nhưng ngoại trừ việc hùng hổ mắng chửi ngoài miệng ra, oán giận nhiều hơn vài câu cũng không có tác dụng gì.
Lăng Phong xoay người nhìn Trần Trường Sinh: "Ta có một ý nghĩ, cũng là lúc ta quan tưởng Thanh Vân bí bảo ta đột nhiên sinh ra, nếu như ta nói ra, có thể Trần sư đệ sẽ cảm thấy ta ấu trĩ."
Trần Trường Sinh lắc đầu, cũng nghiêm túc nói: "Lăng sư huynh, đạo của mỗi người đều khác nhau nhưng đạo của mỗi người cũng không nên bị cười nhạo!"
Lăng Phong cười ha ha, xoay người đối mặt cảnh núi, tiếng cười quanh quẩn Thanh Vân phong.
Dừng lại tiếng cười, Lăng Phong lộ vẻ kiên quyết nói với Trần Trường Sinh: "Trần sư đệ, ta muốn sáng tạo ra một thế giới người người như rồng, người người bình đẳng, mà ta cũng sẽ phấn đấu quên mình với mục tiêu này!"
Giọng nói kiên quyết mà chân thành tha thiết, giờ khắc này Lăng Phong giống như muốn đi khiêu chiến cái thế giới không công bằng này.
Động Hư Tử ở trong đại điện thở dài một tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt trở nên thoải mái.
Mà Trần Trường Sinh nhìn Lăng Phong mặc đạo bào hoa lệ, trong lòng cũng cảm thấy một tia vui mừng.
Việc mình có giết chết Tổ Uyên hay không đã sớm trở thành một câu hỏi nhưng Lăng Phong đang ở trước mặt này lại ra tay thay đổi vận mệnh vì mình.
Mà khi nhìn thấy Lăng Phong lập ra nguyện vọng lớn như vậy, Trần Trường Sinh có phút chốc cảm thấy mình sẽ không tiếc thay đổi dòng thời gian để chém giết Tổ Uyên, thực ra không nhất định là chuyện xấu.
"Lăng sư huynh có hoài bão lớn như vậy, Trường Sinh bái phục! Nguyện trăm ngàn năm sau, ta và ngươi gặp lại trên đỉnh!" Trần Trường Sinh chắp tay nói với Lăng Phong.
Được Lăng Phong rót cho một chén canh gà sau đó Trần Trường Sinh và Lăng Phong bái biệt nhau.
Ánh mắt Lăng Phong kỳ dị nhìn theo bóng lưng Trần Trường Sinh dần dần biến mất, im lặng không lên tiếng.
Vừa rồi mình nói không có bất kỳ lời nói dối nào, đây thật sự là chuyện mình muốn làm!
Cho nên lời nói dối không phải là lời nói dối này hoàn toàn không cần phải vạch trần.
Một sư đệ mặc đạo bào màu xám đi ngang qua trước mặt Lăng Phong, nhìn thấy Lăng Phong mặc trang phục hoa lệ thì bĩu môi.
"Không phải là thân truyền của chưởng môn sao? Còn lẳng lơ như vậy sao? Đứng ở chỗ này khoe khoang cái gì?"
âm thanh truyền tới bên tai Lăng Phong, Lăng Phong cười, chân nguyên trong cơ thể khẽ động.
Người qua đường Giáp đang đè thấp giọng chỉ cảm giác thân thể đột nhiên bay lên, cấp tốc ngã về phía sau.
Khi ánh mắt của người qua đường Giáp đối diện với cặp mắt kia của Lăng Phong, người qua đường Giáp rõ ràng đang cảm thấy hoảng sợ.
Đôi mắt kia giống như một đầm sâu, muốn hút tâm thần của mình hoàn toàn vào trong đó.
Lăng Phong nhìn sư đệ nghị luận sau lưng mình đang ở trước mắt này, trong lúc nhất thời vậy mà mình không nhớ nổi hắn tên gì.
"Biết ta là sư huynh của ngươi không?" Lăng Phong bình tĩnh hỏi.
"Biết… Biết… thưa Lăng sư huynh!" Người qua đường Giáp nuốt nước miếng, có chút lấy lòng mở miệng nói.
"Ngươi không cần biết ta!" Lăng Phong nhìn thanh niên trước mắt lắc đầu nói.
Thanh niên vội vàng mở miệng giải thích: "Lăng sư huynh, ta không phải, ta không có."
Không đợi thanh niên giải thích, Lăng Phong nói tiếp trực tiếp đánh hắn rơi xuống vực sâu, giọng nói lạnh lùng thì thầm:
"Nghị luận xằng bậy về đồng môn, tâm bất lương, trục xuất khỏi sơn môn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận