Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 550: Trò hay kết thúc

Hai bàn tay khổng lồ vốn đang vờn nhau dường như cũng lâm vào thế giằng co.
Nếu đây vẫn là thời kỳ Thượng Cổ, chủ nhân của bọn chúng sẽ có ngàn vạn phương thức nhắm vào đối phương.
Nhưng bây giờ chúng lại chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất để so bì sức mạnh với nhau.
Chúng đấu với nhau về mặt nhận thức nguyên tắc thiên địa chứ không phải chỉ so nhau về sức mạnh pháp tắc.
Bàn tay màu xanh chính là sức mạnh còn sót lại của Thượng Cổ Kiếm Tiên Lý Thái Bạch khi bước vào vô đạo chi cảnh.
Vô đạo phá vạn pháp, dù chỉ là sức mạnh còn sót lại nhưng cũng đủ để chém giết tiên nhân trên thế gian.
Nhưng bàn tay khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện kia lại không rõ lai lịch như thế nào, vậy mà có thể chống chọi được với bàn tay màu xanh, hoàn toàn không hề rơi vào thế hạ phong.
Thậm chí còn có cảm giác thực lực của nó còn sâu hơn.
Hai luồng sức mạnh to lớn va chạm giữa trời đất, dưới tác dụng của ngưng đọng thời gian, toàn bộ sinh linh đều không cảm nhận được sự tồn tại của hai luồng sức mạnh này.
Không gian bắt đầu tan rã, bên trong không gian ấy, những luồng khí hỗn loạn lan tràn đến vô tận, khiến chiều không gian này lần nữa trở về thời kỳ hỗn độn!
Như thế nào là thời kỳ hỗn độn?
Đó là nguồn gốc phát triển của vạn vật, và cũng là kết cục của vạn vật.
Bắt đầu bằng sự hỗn loạn, và cuối cùng cũng kết thúc với sự hỗn loạn!
Xuôi theo dòng thời gian hỗn loạn, cuối cùng sẽ đến một ngày tiêu tan trong hỗn loạn!
Đây là câu truyền miệng được lưu truyền vô cùng rộng rãi trong giới tu hành.
Cuối cùng sẽ có một ngày, toàn bộ thiên địa đều sẽ quay về thời kỳ hỗn độn.
Tất cả mọi người chỉ coi đó là một trò đùa vô căn cứ, dù sao thế giới này cũng đã tồn tại vô số năm, rốt cuộc thời kỳ hỗn độn có thật hay không còn chưa rõ, nói cái gì mà quay về thời kỳ hỗn độn?
Nhưng tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ tới, lỡ như ngày đó thật sự đến, họ nên làm thế nào!
Thế cục giằng co của hai bàn tay khổng lồ đã khiến một phạm vi nhỏ của thế giới quay trở về hỗn độn.
Nếu để bọn chúng cứ thế đánh tiếp, nói không chứng chúng thật sự có thể đưa chiều không gian này quay về lại thời kỳ hỗn độn.
Hai bên cố gắng khắc chế lẫn nhau, nhưng sức mạnh của hai bên vẫn gây ra những tác động không thể cứu vãn được với chiều không gian này.
Một lượng lớn nguyên khí của thiên địa và linh mạch đã bị hỗn độn nuốt chửng sau khi không gian vụn vỡ.
Hiện tại đang trong ahr hưởng của ngưng đọng thời gian, vạn vật còn chưa biểu hiện rõ ràng, nhưng một khi ngưng đọng thời gian kết thúc, núi non sông ngòi, thậm chí là linh mạch của nơi này đều sẽ khô kiệt với tốc độ chóng mặt!
Chỉ sợ rằng sau chuyện này, Linh Tú Phúc Địa - nơi có thể sánh ngang với động thiên Thanh Vân, sẽ hoàn toàn không còn tồn tại nữa!
Loại chuyện cả lũ cùng ôm nhau chết chùm này, tất cả mọi người không một ai muốn nhìn thấy.
Dù là âu Dương muốn lật bàn, cũng chẳng qua chỉ muốn lôi hết đám chủ mưu trốn sau màn kia lên đài mà thôi!
Dưới sức mạnh mạnh mẽ nhất thế gian này, dù là chuyển động nhỏ nhất cùng sẽ tạo thành thương tổn hủy diệt cho những sự sống bình thường.
Hôm nay âu Dương cũng coi như là mở rộng tầm mắt, dưới thế giằng co của hai bàn tay khổng lồ, hắn thấy được sức mạnh thuần túy nhất và cũng là vô lý nhất trên thế giới này!
Hai bàn tay khổng lồ mạnh mẽ lao vào nhau, dường như muốn tiêu diệt hoàn toàn đối phương ngay tại đây.
Hai bàn tay như là mãnh hổ, chém giết nhau, cắn chặt cổ nhau, xem xem ai tắt thở trước!
Chuyện này sao có thể!
Hắn chỉ là muốn biết phía sau bức màn của thế giới này rốt cuộc là quỷ thần phương nào, cũng không phải là muốn bọn chúng vừa xuất hiện đã liều mạng ngươi chết ta sống!
Lỡ như thế giới này bị hủy diệt, mấy thằng nghịch tử nhà mình đều không có may mắn được trưởng thành.
âu Dương nhìn bàn tay màu đen đột nhiên xuất hiện trên trời kia, chân nguyên trong cơ thể không hiểu vì sao lại bồn chồn.
Giống như Thanh Liên kiếm đạo lạnh lẽo và khoan thai, khi bắt gặp tiên nhân đã từng gửi gắm chân linh vào đạo, cũng không kiềm chế được mà muốn tấn công.
Một thứ đại diện cho Vô Đạo, một thứ lại đại diện cho Đạo.
Cả hai là hai mặt đối lập trời sinh.
Thậm chí có thể nói, Lý Thái Bạch xuất hiện chính là để trảm tiên!
Tựa như sức mạnh của bàn tay màu đen này chính là tử địch trời sinh của âu Dương!
Mà sức mạnh trong cơ thể hắn đại diện cho sức sống vô hạn, vậy sức mạnh bàn tay màu đen này đại diện cho điều gì, kết quả cũng rõ ràng!
Cái chết!
Trên thế giới này, có những người hoặc tiên, hoặc có những nỗi kinh hoàng khác sở hữu sức mạnh đại diện cho cái chết!
âu Dương hít sâu một hơi, chân nguyên mênh mông trong cơ thể bắt đầu dâng trào, tất cả chân nguyên tại thời khắc này hoàn toàn bùng nổ, chân nguyên hóa thành hai bàn tay to lớn màu trắng nhạt giữa không trung, đột nhiên tóm lấy hai bàn tay đang vật lộn kia.
âu Dương ho nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo ý dạy bảo: “Đều là bé ngoan xem nào, có cái gì mà đánh mà cãi đâu chứ?”
Mà hau bàn tay chân nguyrn màu trắng nhạt do âu Dương tạo ra tóm lấy hai bàn tay một đen một trắng, phản ứng của chúng cũng không giống nhau.
Bàn tay màu đen dường như thấy được thiên địch, điên cuồng hất văng bàn tay chân nguyên màu trắng nhạt, chạy trốn về phí trên bầu trời, cuối cùng biến mất không một dấu vết.
Tựa như nó chưa từng xuất hiện.
Còn bàn tay khổng lồ màu xanh kia, bị tóm lấy thì đột nhiên rũ xuống, để mặc âu Dương nắm lấy.
Nháy mắt khi âu Dương buông tay, bàn tay khổng lồ màu xanh hóa thành một luồng sáng, phá vỡ lưới pháp tắc đang quấn trên phi kiếm Thanh Liên, bay vào bên trong phi kiếm Thanh Liên sắp sửa vỡ nát.
Phi kiếm Thanh Liên nhanh chóng sửa chữa thân kiếm, cũng biến trở về hình dạng của Lãnh Thanh Tùng, từ từ trôi dạt đến trước mặt âu Dương như một phiến lá.
Những tiên nhân chi nhãn kia, sớm đã chạy mất dạng từ khi sức mạnh còn sót lại của Lý THái Bạch xuất hiện.
âu Dương thu hồi sức mạnh, ngón tay đặt dưới mũi Lãnh Thanh Tùng, sau khi cảm nhận được lão Nhị nhà mình còn sống, hắn mới thở dài một hơi.
Còn sống thì không thành vấn đề!
âu Dương cử động cơ thể cứng ngắc của mình, duỗi căng tấm lưng mệt mỏi.
Trên cơ thể truyền đến những tiếng xương khớp răng rắc giòn tan.
Khi tiếng răng rắc giòn tan vang lên, ngưng đọng thời gian đang bao vây chiều không gian này trong nháy mắt cũng kết thúc.
Tiêu Dao Tử đang muốn thoát khỏi đây cũng khôi phục lại bình thường, một lần nữa kết pháp quyết niệm chú.
Vô số tu sĩ trong Phiếu Miểu Các đang kinh ngạc bối rối, trong giác quan nhận thức của bọn họ, cái vị kiếm tu vượt cấp áp chế tu sĩ Độ Kiếp đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu.
Đến ngay cả vị trưởng lão Độ Kiếp sơ kỳ kia cũng một mặt ngơ ngác chưa tỉnh.
Mặc dù hắn cảm giác có điều gì đó kỳ lạ, nhưng tên kiếm tu này rõ ràng là đột nhiên biết mất không thấy tung tích.
Tựa hồ hắn chưa từng xuất hiện!
Sau khi tên kiếm tu kia áp chế hắn, quay người hủy Thiên Bảng, sau đó trong nháy mắt biến mất chẳng thấy đâu.
Những tiên nhân chi nhãn xuất hiện sau khi ngưng đọng thời gian, thậm chí cả hai bàn tay khổng lồ kia, bọn họ không cách nào thấy được!
Đến cả Tiêu Dao Tử ở Độ Kiếp cửu trọng cảnh cũng không cảm nhận được. Mặc dù là nhờ tu chuyên sâu về pháp tắc không gian, hắn có thể nhạy cảm phát hiện chiều không gian của thế giới này xảy ra sự hỗn loạn rất mạnh, nhưng hắn cũng không có cách nào biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bất kỳ sức mạnh nào cũng lu mờ bất lực trước thời gian!
Mà lúc này, Tiêu Dao Tử chỉ một lòng tìm cách tranh xa cái tên áo xanh điên cuồng hơn cả Động Hư Tử kia ra!
Lão quái vật giả dạng trai trẻ này, hắn một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa!
âu Dương cũng không quay đầu, nói với Tiêu Dao Tử: “Đừng tốn sức nữa, muốn cút thì cút đi, ngoan ngoãn ở trong nhà đợi đi, màn kịch lớn sắp bắt đầu rồi!”
Tiêu Dao Tử như được đại xá, trong nháy mắt biến mất sau lưng âu Dương.
Lãnh Thanh Tùng trước mặt âu Dương cũng chậm rãi mở mắt:
“âu Trị Tử?”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận