Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 289: Ta đã là tiên nhân! (phần Trần Trường Sinh)

Trần Trường Sinh nhìn xác tiên nhân trước mặt, tinh quang lóe lên trong mắt, đang chuẩn bị thu lưới!
Trong đan điền của Trần Trường Sinh, Nguyên Anh chỉ còn lại hai đầu bốn tay kia chợt mở mắt.
Chân nguyên trong đại huyệt quanh người phun trào, mà trong mỗi đại huyệt đều có một thần hồn tương tự Trần Trường Sinh ngồi ngay ngắn.
Bây giờ Trần Trường Sinh chỉ mới Nguyên Anh, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn, cũng sử dụng thần hồn rất thuận tay.
Chính là vì sau khi Trần Trường Sinh trùng sinh, hắn chẳng những mang theo thần hồn Độ Kiếp đến kiếp này mà thần hồn còn xảy ra dị biến, có thể sinh trưởng vô hạn.
Kiểu sinh trưởng này chỉ cần bóc mảnh vụn thần hồn ban đầu ra, mảnh vụn đó sẽ có thể sinh trưởng thành thần hồn hoàn chỉnh ngay lập tức.
Mỗi một sinh linh đều chỉ có thể có một thần hồn, thần hồn cũng là linh hồn.
Nhưng Trần Trường Sinh này lại có được hàng ngàn hàng vạn thần hồn!
Đây coi như phúc lợi sau khi trùng sinh của Trần Trường Sinh, cũng là nguyên nhân chân thật nhất khiến hắn có thể tùy ý điều khiển khôi lỗi Nguyên Anh!
Thần hồn là linh hồn biến hoá thành, còn Nguyên Anh do chân nguyên của tu sĩ ngưng kết ra.
Bắt đầu từ Luyện Khí, người tu hành hấp thu nguyên khí thiên địa, cô đọng chân khí của bản thân, ngay sau đó chân khí thành chân nguyên khi Trúc Cơ.
Chân nguyên ngưng thành đan, đan vỡ biến thành anh.
Sau Xuất Khiếu, cảm ngộ được sự tồn tại của đạo vận, mở linh đài, cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn.
Mỗi một bước đều do sự tu luyện khổ cực của tu sĩ mà nên, thiếu một trong những tài nguyên, vận khí, tư chất đều không được.
Nguyên Anh đại diện cho mức pháp lực chân nguyên cao nhất của tu sĩ, cường độ thần hồn đại diện cho cảm ngộ của tu sĩ đối với đạo.
Cả hai đều nói lên, cảnh giới tu hành của một tu sĩ là cao hay thấp.
Mà đại tu sĩ chân chính là hợp nhất thần hồn và Nguyên Anh, tạo thành sức mạnh pháp tắc, đây cũng là đại tu sĩ Hợp Thể!
Bây giờ Trần Trường Sinh sắp lặp lại chuyện mà Hồ Vân làm với hắn lúc trước!
Đó chính là tách rời Nguyên Anh trong đan điền của mình lần nữa!
Để cướp lấy xác tiên nhân trước mặt!
Giống như Lông Bông nhỏ trong ngực, bồi dưỡng một cơ thể tiên nhân khác chochính mình!
Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh cũng không kìm được mà dâng trào cảm xúc!
Từ xưa đến nay, trên thế giới này có bao nhiêu tu sĩ ra đời, mà loại chuyện cướp xác tiên nhân này, chỉ sợ đến nay cũng chỉ có một mình mình, mình chuẩn bị làm chuyện trộm thiên chi hành, đại nghịch bất đạo!
Hắn kìm nén sự kích động trong lòng, một tay Trần Trường Sinh nhấn trên đầu xác tiên nhân, một tay khác chỉ vào mi tâm của mình.
"Cắt!" Hai mắt Trần Trường Sinh lóe lên tinh quang, khẽ quát một tiếng.
Thần hồn bên trong đại huyện quanh người đồng thời hành động, phong tỏa cảm giác của bản thân đối với nguyên khí của thiên địa.
Nguyên Anh trong đan điền bắt lấy cơ thể Nguyên Anh bằng cả bốn cái tay, một thần hồn tạo thành phi đao lao từ linh đài tới thẳng đan điền, một nhát đao cắt Nguyên Anh không hề do dự!
Nguyên Anh bị cắt lần nữa, sắc mặt Trần Trường Sinh tái nhợt, phun ra một ngụm máu.
Cảnh giới của bản thân bắt đầu tụt xuống rất nhanh.
Trong nháy mắt đã xuống Nguyên Anh.
Tu sĩ Nguyên Anh bình thường bị hao tổn, chỉ sợ đã hôn mê từ lâu.
Nếu không phải thần hồn của mình khác người, sợ rằng sau khi Nguyên Anh có một vết rách, mình đã ngất luôn rồi.
Loại cảm giác đau đớn dữ dội như cơ thể bị xé rách này đã quá quen với Trần Trường Sinh.
Đau đớn tê người khiến Trần Trường Sinh nở nụ cười, miệng đầy máu tươi nhưng cười rất rạng rỡ.
Cũng chỉ là xé rách Nguyên Anh mà thôi, đương nhiên so với nỗi đau đớn phải chém thần hồn của mình mỗi ngày, loại đau đớn này không là gì đối với mình!
Dùng cách đơn giản mà thô bạo nhất để xé mở Nguyên Anh, toàn bộ chân nguyên trong đan điền điên cuồng trào phía phía hai nửa Nguyên Anh.
Mà ba trăm sáu mươi lăm thần hồn trong đại huyệt quanh người đồng thời bay vào Nguyên Anh trong đan điền.
Thần hồn trong đại huyệt quanh người không ngừng dung nhập vào Nguyên Anh, hai nửa Nguyên Anh đang nhanh chóng khôi phục!
Trần Trường Sinh ổn định cơ thể, cố nén xúc động muốn ngất đi, khẽ quát lên lần nữa:
"Ra!"
Sắc lệnh vừa thốt ra, một mảnh Nguyên Anh lập tức hóa thành một luồng tinh quang chạy từ đan điền qua cánh tay Trần Trường Sinh chui thẳng vào trong xác tiên nhân trước mặt!
Mà trong đan điền Trần Trường Sinh giờ đã giống tu sĩ bình thường, chỉ còn lại một mảnh Nguyên Anh đang hồi phục!
Nguyên Anh của Trần Trường Sinh vừa vào trong cơ thể của xác tiên nhân thì giống như đá chìm đáy biển, mất kết nối với Trần Trường Sinh.
Dù sao cũng là xác tiên nhân, trong đó có vô số đạo vận pháp tắc, chỉ có thể dựa vào chính Trần Trường Sinh để đi tìm vị trí đan điền của tiên nhân.
Trần Trường Sinh ngồi xếp bằng, vừa điều tức hồi phục, vừa muốn kết nối với Nguyên Anh bên trong xác tiên nhân này.
Không biết qua bao lâu, bản thân Nguyên Anh trong đan điền đã ổn định lại, Trần Trường Sinh khẽ mở mắt ra, nhìn về phía xác tiên nhân trước mặt.
Mà xác tiên nhân đó cũng đồng thời mở mắt!
Trong đôi mắt có pháp tắc lưu chuyển, không gian bắt đầu đảo ngược điên cuồng rồi bay vào trong xác tiên nhân!
Thành công!
Trần Trường Sinh nhìn tiên nhân kia, trong mắt hiện vẻ mừng thầm!
Mà Lông Bông nhỏ trước ngực ngơ ngác nhìn xác tiên nhân, nó không rõ vì sao con khỉ lớn nhìn rất nghiêm túc này lại bỗng chốc biến thành mình!
Trần Trường Sinh nhìn tiên nhân kia với vẻ mặt nghiêm túc, hai tay khép trong tay áo nhìn xác tiên nhân.
Mà xác tiên nhân cũng lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh.
Lông Bông nhỏ trong ngực Trần Trường Sinh cũng ngạc nhiên nhìn Trận tổ trước mặt, sau đó quay đầu khẽ nhìn Trần Trường Sinh.
Nó không rõ vì sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một Trần Trường Sinh có khuôn mặt không giống nhưng lại có cùng nguồn gốc với nó!
"Ngươi là ta? Hay là Trận tổ?" Bỗng nhiên, Trần Trường Sinh mở miệng hỏi.
"Ta đã là ngươi, cũng là Trận tổ!" Đối phương cũng mở miệng nói.
Chỉ câu nói này đã đủ khiến lưng Trần Trường Sinh ớn lạnh.
Mặc dù biết xác tiên nhân này sẽ có ý thức độc lập giống Lông Bông nhỏ trong ngực, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy xác tiên nhân này có suy nghĩ độc lập, mở miệng nói chuyện, Trần Trường Sinh vẫn không nén được nỗi lo xác tiên nhân sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của mình!
"Ngươi đang sợ?" Xác tiên nhân ngoẹo đầu hỏi.
"Đúng là hơi sợ, dù sao cơ thể này của ngươi cũng quá đặc biệt!" Trần Trường Sinh trả lời thành thật.
Mình không thể lừa gạt mình, thực tế xác tiên nhân này và cả Lông Bông nhỏ trong ngực vẫn là một thể với Trần Trường Sinh!
Xác tiên nhân cười nói: "Từ đây ta chính là Trận tổ, ngươi đang lo lắng điều gì? Nguyên Anh bên trong thần hồn không phải là cánh tay phải của ngươi sao? Nếu như ngươi muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể hủy cơ thể này ngay lập tức!"
Trần Trường Sinh cười ha ha rồi lại nói: "Đây cũng chỉ đề phòng trường hợp xấu nhất thôi mà? Dù sao cũng là xác tiên nhân, vẫn khác với sinh linh bình thường!"
Trận tổ cảm nhận cơ thể của mình rồi nói: "Đúng thật là có khác, mặc dù ta còn chưa tu hành nhưng vẫn có thể sử dụng pháp tắc, hơn nữa dường như nguyên khí thiên địa mà ta hấp thụ sẽ chuyển hóa thành thứ cao cấp hơn cả chân nguyên!"
"Nguyên khí thiên địa được pháp tắc của bản thân nhuộm dần trở thành tiên linh chi khí!" Trần Trường Sinh gật đầu đồng tình.
"Như vậy, nói cách khác, ta là tiên nhân?" Trận tổ không chắc chắn lắm, bèn hỏi.
Trần Trường Sinh gật đầu, mặc dù có hơi không đúng, nhưng Trận tổ này thực sự được xem là bán tiên.
Nhưng Nguyên Anh do thần hồn và Nguyên Anh hợp nhất vẫn chưa lột xác thành chân linh.
Cũng chưa được nuôi dưỡng trên đạo!
Trận tổ và Trần Trường Sinh nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng mình cũng có một chút cảm giác an toàn trên thế giới này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận