Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 69: Hồ Vân

Lãnh Thanh Tùng lưu lại mạng chó cho lão Hoàng đế, nhưng để hắn càng thêm thống khổ.
Lãnh Thanh Tùng trở lại trên thuyền hoa, lúc quay đầu nhìn về bóng dáng tựa như phong ma kia, trên mặt không còn có bất kỳ biểu cảm nào.
Thuyền hoa dừng ở trước đại điện chậm rãi trôi lơ lửng, mang theo đoàn người Âu Dương bay lên bầu trời.
"Lão nhị, một kiếm này chém ra cái đồ chơi gì?" Âu Dương đang nằm trên boong thuyền hoa nhìn cung điện nguy nga trên góc bầu trời, Hồ Đồ Đồ đã ngủ say.
Âu Dương cảm giác hết sức mới mẻ, trước kia chưa từng thấy qua trên bầu trời lại đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện.
Mà lại rõ ‌ràng đang ở trước mắt nhưng cho dù bay cao bao nhiêu vẫn như cũ không sờ tới được cung điện, vô cùng thần kỳ!
"Đây là bí cảnh tiên nhân! Chỉ có thời điểm bí cảnh mở ‌ra, toàn bộ bí cảnh mới có thể triệt để hiện ra, nói đến dạng bí cảnh này, xem như Thanh Vân tông các ngươi cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý đến!" Thường Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua bí cảnh trước mắt, nói với Âu Dương.
"Ngươi không đi chăm sóc tiểu lão công của ngươi, tìm ta làm gì?" Âu Dương cũng không xoay đầu lại, nhìn bí cảnh tiên nhân trên trời mà mở miệng hỏi.
Lãnh Thanh Tùng ‌bởi vì vừa đột phá, cảnh giới bất ổn, bây giờ còn đang trong phòng điều tức vững chắc cảnh giới.
Thường Hiểu Nguyệt thì ngồi trên boong tàu, hơi xuất thần nhìn về phía bí cảnh: "Khi còn bé ta đặc biệt ‌sùng bái Hồ Vân sư thúc, bởi vì mỗi một câu hắn nói ra cuối cùng đều sẽ trở thành hiện thực, cho nên ta vẫn cho rằng Hồ Vân sư thúc không có sai, nhưng chuyện lần này luôn cảm giác ta và Lãnh Thanh Tùng đều là quân cờ trong tay hắn, loại cảm giác này làm cho ta không thoải mái."
Âu Dương quay đầu nhìn thoáng qua Thường Hiểu Nguyệt, xà yêu này ngày thường hào phóng, đột nhiên lẳng lặng ôm hai chân nhìn trời xuất thần, thoạt nhìn giống như là đổi tính vậy.
"Đã cảm giác không thoải mái, vậy thì đến hỏi đi!" Âu Dương không quan tâm, mở miệng nói.
"Hồ Vân sư thúc là đại tu sĩ, làm như vậy chắc chắn có thâm ý của hắn, mặc dù hơi không thoải mái nhưng ta sẽ không đi hỏi lý do, ta tin tưởng hắn!" Thường Hiểu Nguyệt thấp giọng nói.
Ngày mình còn nhỏ, cánh tay rộng lớn của nam tử trung niên giống như là phụ thân cũng giống sư phụ cùng mình kia đỡ được một mảnh bầu trời.
Trong lòng Thường Hiểu Nguyệt đã sớm xem Hồ Vân giống như phụ thân của mình.
Cho nên mặc dù bị Hồ Vân lợi dụng, Thường Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Âu Dương nhếch miệng, nhẹ nhàng ôm Hồ Đồ Đồ trong ngực mình đặt vào trong ngực Thường Hiểu Nguyệt, lập tức móc ra một Truyền Tin thạch, truyền vào một đạo chân khí.
"Nghe! Ai đó?"
Một giọng nam trầm thấp từ Truyền Tin thạch truyền ra.
"Là ta! Chuyện của Đường quốc đã kết thúc." Âu Dương nói vào Truyền Tin thạch.
"Là Âu Dương à, ta tưởng rằng là ai! Tới tới tới, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa!" Giọng nam trầm thấp trong nháy mắt trở nên nhảy thoát, tiếp theo truyền đến chính là âm thanh các loại nhạc khí ‌diễn tấu và mấy giọng nữ vui cười.
Âu Dương xạm mặt lại nói với Truyền Tin thạch: “Lão ‌gia hỏa, sớm muộn ngươi cũng chết trên bụng nữ nhân!"
"Chim non ngậm miệng!"
"Lão sắc quỷ!"
"Chuyện gấp không?"
"Ngươi.muốn ‌hậu cung bốc cháy không?" Âu Dương nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ đang ngủ say trong ngực Thường Hiểu Nguyệt, đè thấp cuống họng uy hiếp nói.
"Thật xin lỗi, ta sai rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy đồ đệ ngoan của ta!" Đối diện, giọng điệu Hồ Vân trong nháy mắt thấp xuống, có chút lấy lòng nói với Âu Dương.
"Tại sao phải dùng loại phương pháp này?" Âu Dương mở miệng hỏi.
Đối diện, Hồ Vân uể oải nói ra: "Không thì đợi đến lúc nào? Đợi đến sau khi tiểu tử ngốc kia độ kiếp, đạo tâm kiên cố, lại nhìn thấy một màn các ngươi nhìn thấy vừa rồi, ngươi đoán sẽ phát sinh cái gì?"
Trong đầu Âu Dương hiện ra cảnh Lãnh Thanh Tùng Độ Kiếp kỳ giận dữ rút kiếm huyết tẩy nhân gian, không khỏi có chút yên lặng
Nhưng Âu Dương vẫn phản bác: "Là ngươi biến trà xanh kia thành cái dạng này?"
"Làm sao ngươi có thể vô cớ bôi đen người trong sạch? Ta chỉ cho tiểu cô nương kia một ngọc bội, ta cũng không có làm gì khác. Tất cả chuyện còn lại đều là cô nương kia lựa chọn, nàng biến thành dạng này cũng là chính nàng lựa chọn, liên quan ta cái rắm" Hồ Vân không nhịn được mắng.
Hồ Vân nói rõ mình chỉ là cho một miếng ngọc bội, từ thời điểm Hồ Vân đưa miếng ngọc bội kia cũng giống như mở ra cánh cửa dục vọng trong lòng Huyên Nhi.
Có điều, hắn dùng là đại thế, cũng dùng chính là dục vọng của người thường, sư phụ nhà mình ở phương diện này thật là kinh khủng!
"Người tu hành nhất định phải chặt đứt phàm trần sao?" Âu Dương nghĩ nghĩ lại hỏi.
Hồ Vân thở dài một hơi: "Ngươi cảm thấy người thường và người tu hành yêu nhau sẽ có hậu quả gì không? So với người tu hành, người thường tuổi thọ có thể nói là thoáng qua liền mất, lúc người thường trăm năm tuổi, người tu hành kia vì vãn hồi người mình thương sẽ làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng, ngươi dám cam đoan sao?"
Nhân gian có cách sống của nhân gian, người tu hành có cách sống của người tu hành.
Người tu hành thích người thường cũng giống như ngươi muốn kết hôn với búp bê hơi vậy, ở trong mắt người tu hành là cực kỳ không hợp thói thường.
Mà người tu hành đạt đến tình trạng nhất định, có thể làm ra rất nhiều chuyện, loại chuyện nhất niệm thành ma này cũng phát sinh nhiều lắm.
Hồ Vân ung dung mở miệng nói: "Lão đệ ngươi muốn đi con đường Vạn Kiếm chi Chủ, là Vạn Kiếm chi Chủ đó! Cái này và Đế Hoàng nhân gian có cái gì khác nhau? Loại nhân quả phàm trần này sẽ khiến cho kiếm tâm của hắn bị long đong, thời điểm khi kiếm tâm hắn không một hạt bụi, tự nhiên có thể nhìn thấy con đường của mình, ngươi xem ta tìm nàng dâu cho hắn, muốn cái gì có cái đó, không phải mạnh hơn phàm trần vớ va vớ vẩn à?"
Nghe được Hồ Vân, khuôn mặt Thường Hiểu Nguyệt đỏ lên, gắt một tiếng già mà không đứng đắn.
"Bí cảnh kia xuất hiện rồi sao?" Giọng Hồ Vân lần nữa truyền đến.
Âu Dương nhìn lên cung điện trên bầu trời, ừ ‌một tiếng.
"Ta cũng là thôi diễn ra lúc Thanh Tùng tu thành Vô Cấu kiếm tâm lập tức có thể kích phát tòa bí cảnh, nghe nói bên trong có đại cơ duyên! Đừng quên đi!" Hồ Vân nói.
Thậm chí lão đầu còn tính toán ra được bí cảnh!
Hồ Vân vì để khi Lãnh Thanh Tùng đạt Vô Cấu kiếm tâm mới kích hoạt ra bí cảnh trước mắt mà sắp xếp tất cả, trải đường sẵn cho đồ đệ nhà mình.
Âu Dương có chút không hiểu hỏi ra cái cuối cùng: "Đã dạng này, vậy ngươi giúp cẩu hoàng đế đoạt xá làm gì? Đây không phải cởi quần đánh rắm sao?"
"Ta lặp lại lần nữa, ta chỉ cho tiểu cô nương kia ngọc bội, còn lại ta cái gì cũng không biết, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta không có sơ hở? Tránh ra, Bảo nhi, đừng cởi quần của ta!" Hồ Vân lần nữa cường điệu, lập tức không biết đang hống ai.
"Không phải ngươi?" Âu Dương nhíu mày, mà Truyền Tin thạch trong tay bị Hồ Vân qua loa dập máy.
Không phải sư phụ của mình thì‌ đó là ai?
Trong hang động ở một ngọn núi, một trung niên đẹp trai, khí chất toàn thân u buồn đang ôm một nữ tử thiên kiều bá mị nói lời tâm tình.
Nữ tử ghé đầu vào bả vai trung niên đẹp trai thổ lộ: "Tiểu tử kia thật có thể giúp Hiểu Nguyệt vượt qua đại kiếp?"
Trung niên đẹp trai nghĩ nghĩ lắc đầu nói: "Thiên cơ bất khả lộ, quẻ tượng ta tính toán là trong vài chục năm, nhưng vừa rồi Âu Dương nói có đoạt xá, ta đoán ra ở giữa có biến số."
"Vậy ta đây không phải là thua lỗ một đệ tử sao?" Nữ tử trừng mắt nói.
"Em gái à, ngươi ta đều biết kết cục của Hiểu Nguyệt là chắc chắn phải chết, bây giờ biến thành biến số đã rất khá." Trung niên đẹp trai vội vàng dụ dỗ nói.
"Ngươi thật sự là trông thì ngon mà không dùng được!" Nữ tử hận hận nói.
"Trông thì ngon mà không dùng được?"
Trung niên soái ca cảm giác mình đã bị khiêu khích, lập tức khoát tay dập tắt đèn, chuẩn bị lấy lại danh dự!
Lão Hoàng đế giống như là con chó già nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu miệng lớn thở hổn hển, loại khuất nhục ‌này thân là Đế Hoàng hắn chưa từng cảm thụ qua.
"Người tới! Hộ giá!" Lão Hoàng đế hô một tiếng, âm thanh nam nữ hỗn hợp nghe vô cùng chói tai.
Trong toàn bộ đại điện trống rỗng, không có bất kỳ bóng người nào xuất hiện.
"Chúc mừng bệ hạ giành được cuộc sống mới!" Một bóng người màu đen từ bên trong góc tường đi ra, nhìn về phía lão Hoàng đế mà qua loa mở miệng.
"Quốc sư! Cứu ta!" Lão Hoàng đế thấy được bóng người màu đen, lập tức như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, vươn tay về phía bóng người màu đen.
"Bệ hạ đây không phải đã đạt được mục đích của mình rồi sao? Mặc dù không có đạt được thân thể tiên nhân nhưng bộ thân thể này cũng trẻ trung cũng không tệ mà!" Bóng người màu đen lộ ra hình dạng của mình.
Chính là Thánh tử ma tộc leo ‌ra từ trong mộ đổi tên thành Lâm Phong!
Lâm Phong nhìn lão Hoàng đế bất nam bất nữ trước mắt, trong lòng có chút bất mãn, trong kế hoạch của mình, lão Hoàng đế trước mắt hẳn là phải chiếm cứ thân thể Lãnh Thanh Tùng.
"Thật là một tên phế vật!" Lâm Phong cau mày, trong nháy mắt, một viên đan dược rơi vào trong miệng lão Hoàng đế.
"Bệ hạ bây giờ phải vững chắc hoàng vị trong vòng bảy ngày, sau đó mở ra Huyết Tế Phi Thăng đại pháp!" Lâm Phong nhìn lão Hoàng đế trước mắt, tuy chán ghét nhưng vẫn dụ hoặc.
"Huyết tế mấy triệu người thật sự có thể để ta trường sinh bất tử sao?" Lão Hoàng đế mang theo chờ mong nhìn Lâm Phong hỏi.
Lâm Phong cười khẽ một tiếng, ma văn trên mặt càng hiện ra rõ ràng, mang theo mê hoặc nhìn lão Hoàng đế nói: "Đương nhiên có thể trường sinh bất tử, thậm chí có thể một bước thành tiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận