Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 615: Trong hỗn độn

Trong chớp mắt, hai người đã tới hỗn độn.
Lúc trời đất mới xuất hiện thì hỗn độn không có biên giới cũng không có cao thấp. Không có bất cứ thứ gì trong hỗn độn cả. Nếu có sinh linh rơi vào hỗn độn thì sẽ bị hỗn độn cắn nuốt, lau sạch tất cả dấu vết trên đời.
Vô số thế giới được sinh ra từ trong hỗn độn và cũng bị tiêu diệt trong hỗn độn.
Hỗn độn là ngọn nguồn của tất cả và cũng tiêu diệt tất cả.
Tiên ở thời thượng cổ cũng rất kiêng kị hỗn độn dù bọn họ sẽ không chết trong hỗn độn. Nhưng bọn họ sẽ phương hướng, cũng sẽ lạc ở trong đó, mãi mãi không tìm thấy đường ra.
Bây giờ Bạch Phi Vũ và Tuệ Trí chưa thành tiên nhưng lại xuất hiện trong hỗn độn, bởi vì bọn họ là chủ của tín ngưỡng đạo mà họ tu. Trời đất sẽ dẫn đường cho họ nên không sợ mất phương hướng trong hỗn độn.
Dù không sợ mất phương hướng những vẫn phải chống cự hỗn độn đang dần ăn mòn bọn họ.
Bây giờ họ đã ở cách xa thế giới. Ở trong hỗn độn vừa phải chống cự hỗn độn ăn mòn vừa phải phân ra cao thấp với đối phương.
Dù hai người đều có tu vi Độ Kiếp chín tầng nhưng không phải ai cũng so được nên bọn họ có thể ở trong hỗn độn trong chốc lát.
Kim Thân Thiên Thủ Phật Đà khổng lồ nghiêm nghị đối mặt với Bạch Phi Vũ thản nhiên đứng. Hai bên đứng yên không hề ra tay nhưng đã đấu với nhau rất nhiều lần.
Hai người bình tĩnh giống như tượng. Phương pháp này là mượn đạo của trời, để thần hồn bản thân hợp đạo trong thời gian ngắn ngủi, đứng ở trên đạo, có đạo dẫn dắt, mới có thể ở trong hỗn độn.
Mà trong tầm mắt của hai người, đối phương đang dần cao lớn. Ở trong mắt Tuệ Trí, Bạch Phi Vũ giống như người khổng lồ lạnh nhạt nhìn hắn. Vô số sức ép phát ra như sông cuộn biển gầm vọt tới chỗ hắn.
Thiên Thủ Phật Đà sau lưng Tuệ Trí giống như bị sức ép nhìn thấu.
Hắn cảm thấy bản thân giống một con khỉ bị người khổng lồ chú ý, chỉ cần người khổng lồ vươn một ngón tay là có tge36 đè hắn xuống.
Không bao lâu, Tuệ Trí ngồi ngay ngắn trên đài sen bảy màu cảm thấy mình bị đè ép.
Tuệ Trí kiêng kị nhìn Bạch Phi Vũ phía đối diện.
Người này là ai mà có tâm cảnh như vậy?
Mà Bạch Phi Vũ nhìn Tuệ Trí chậm rãi cao lớn trong mắt mình mà sắc mặt không hề thay đổi. Cho dù Thiên Thủ Phật Đà phát ra sức ép để cơ thể hắn cảm giác được áp lực lớn, thậm chí những cánh tay kia giống như từng con rắn độc có thể giết hắn, mà hắn là chim non có thể bị rắn nuốt bất cứ lúc nào.
Việc mà hai người chứng kiến là hoàn toàn giống nhau nhưng tâm cảnh của hai người lại khác nhau.
Nếu Tuệ Trí sợ hãi như gặp kẻ địch mạnh thì Bạch Phi Vũ vẫn không quan tâm.
Kiếp trước hắn là vị Kiếm Tiên đầu tiên của thế giới này, đã từng đối mặt với tất cả tiên còn không sợ. Hắn còn vung kiếm chém chém 36 tiên rơi xuống nhân gian mà. Lúc đó, hắn cũng có cảm giác này nhưng hắn có thể đè ép tất cả tiên mà bây giờ trước mắt hắn chỉ có một người.
Hình như hắn đã từng thấy tình huống này rất nhiều lần. Thiên Thủ Phật Đà hùng vĩ trước mắt cũng giống vậy, thậm chí còn khiến Bạch Phi Vũ xúc động.
Trong số các tiên giao chiến với hắn ở kiếp trước cũng có hai vị tiên thuộc về Phật Môn nhưng hai vị tiên yếu nhất trong tất cả tiên, cuối cùng cũng bị hắn chém giết.
Tuệ Trí trước mắt khiến hắn cảm thấy đè ép còn mạnh hơn hai vị tiên kia. Hắn không phải tiên mà còn kinh khủng hơn tiên sao?
Nếu không phải bây giờ con đường thành tiên đã bị chặt đứt thì có lẽ Tuệ Trí sẽ có thành tựu lớn hơn hai vị tiên cũ của Phật Môn rất nhiều. Nếu Tuệ Trí sinh ra ở thời đại tiên thì hắn chính là tiên của Phật Môn.
Tuệ Trí sợ hãi còn Bạch Phi Vũ thì đi bộ nhàn nhã. Trận so đấu tâm cảnh giữa hai người đã phân ra cao thấp.
Dù sao Bạch Phi Vũ cũng có lợi thế là người chuyển kiếp sống lại, nếu so đấu tâm cảnh thì hắn giỏi hơn. Khi chưa thành Kiếm Tiên, dù bị đám đông vây đánh nhưng hắn vẫn chưa bị đánh bại.
Bây giờ là một đấu một, vậy thì hắn càng có ưu thế lớn hơn!
Bạch Phi Vũ nhìn Tuệ Trí đang hoảng loạn khi đấu tâm cảnh thì cười lạnh.
Muốn so tâm cảnh với ta? Hôm nay ta giết chết ngươi.
Bạch Phi Vũ quơ Lượng Thiên Xích trong tay, ra tay trước, bình tĩnh ra lệnh: "Nên đánh!"
Sắc lệnh vừa ra, hỗn độn chi khí đang xoay quanh hai người, đột nhiên dừng lại giống như rất lâu nhưng cũng giống như chỉ trong nháy mắt. Hỗn độn đoạt nhiên được mở ra, một ảo ảnh cây thước lớn đột nhiên đánh tới chỗ Tuệ Trí.
Khi cây thước phá vỡ hỗn độn thì chân thân Thiên Thủ Phật Đà mới lấy lại tinh thần. Tuệ Trí đang hiền lành đột nhiên trở nên dữ tợn, chân thân Thiên Thủ Phật Đà sau lưng điên cuồng đánh cây thước.
Vô tận hỗn độn chi khí di chuyển liên tục, vô số thế giới nhỏ được tạo ra xung quanh hai người rồi bị đất, nước, lửa, gió phá hủy trong nháy mắt.
Hai người đấu với nhau trong hỗn độn, gây nên sóng to gió lớn, truyền khắp ngàn vạn dặm.
Động tĩnh to lớn, giống như Tuệ Trí nói, nếu hai người đấu trong thế giới thì thế giới sẽ quay về hỗn độn.
Khi Bạch Phi Vũ và Tuệ Trí biến mất thì hai phe sững sờ, sau đó bắt đầu rối loạn.
Hai người đều rất quan trọng với hai phe, nếu thật sự có thể thì bất cứ ai trong hai phe cũng nguyện chết thay chủ của bọn họ.
Mà bây giờ hai người đột nhiên biến mất, thậm chí không cảm giác được hơi thở thì bảo sao hai phe không bối rối?
Ba ngàn phật tu còn tốt, bọn họ phụ thuộc đất nước Phật của Tuệ Trí nên dù Tuệ Trí đột nhiên biến mất, bọn họ cũng có thể liên hệ với Tuệ Trí. Mà trăm vạn thần ở đối diện thì ồn ào lên, hùng hổ chỉ trỏ ba ngàn phật tu.
Trời ạ!
Thần Chủ nhà mình đột nhiên biến mất thì ai chịu được chứ?
Chắc chắn là đám đầu trọc trước mắt đã mê hoặc Thần Chủ. Chúng ta chỉ có một Thần Chủ, vậy mà biến mất rồi.
Mà Điêu Mao được tôn là Thanh Chủ lập tức bay ra, biến thành một con chim xanh khổng lồ thay thế vị trí của Bạch Phi Vũ, hùng hổ ra lệnh cho đám thần đang ồn ào: "Các ngươi chờ cái gì? Chờ thêm đồ ăn sao? Sững sờ cái gì? Cùng gia xông lên đánh bọn họ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận