Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 647: Thật dông dài!

"Ta ở kiếp trước?" âu Dương sửng sốt, lập tức nghĩ tới lúc Trần Trường Sinh chém tâm ma thì trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh có kiếp trước của mình xuất hiện.
Ở kiếp trước của Trần Trường Sinh cũng có mình. Vừa rồi nghe Trần Trường Sinh trước mắt nói tiên trên thế giới này đã từng tồn tại mãi mãi. Nói cách khác, trong dòng thời gian khác không có chuyện Lý Thái Bạch chém tiên. Mà kiếp trước của Trần Trường Sinh có mình tồn tại. Điều này có nghĩa là tính cả đời này thì thế giới này có ba dòng thời gian. Nhưng hai dòng thời gian trước đều đi tới hướng diệt vong.
Dòng thời gian đầu tiên, tiên tồn tại mãi mãi, không có kiếp nạn nên tự nhiên đi hướng diệt vong.
Dòng thời gian thứ hai có Lý Thái Bạch chém tiên nhưng cuối cùng vẫn bị hủy diệt do Tiên Chủ "Tử" khống chế cơ thể Tổ Uyên dẫn tới kiếp nạn giữa ma và đạo.
Bây giờ là dòng thời gian thứ ba, lần nữa gặp được Tiên Chủ "Tử", cũng có nghĩa là dòng thời gian này sẽ thất bại.
"Kiếp trước ta là người thế nào?" âu Dương hỏi.
Trần Trường Sinh nghe âu Dương hỏi thì nhớ lại rồi nói: "Ngươi muốn thay đổi thế giới này, thậm chí không tiếc tiến vào vào luân hồi đến một thế giới khác, đồng thời còn dẫn một tiểu tử về. Ngươi muốn dùng lực lượng của thế giới khác để thay đổi thế giới này, nhưng cuối cùng ngươi vẫn thất bại, ngươi vẫn thua trong tay ta!"
Giọng nói của Trần Trường Sinh bình tĩnh, không có khoe khoang, cũng không đắc ý, giống như đang nói một việc rất bình thường.
âu Dương kinh ngạc nhìn Trần Trường Sinh trước mắt, trong miệng hắn mình, sợ không phải liền là Trần Trường Sinh kiếp trước, Tổ Uyên dẫn dắt ma tộc diệt thế thế giới tuyến, cũng chính là đầu thứ hai thời gian tuyến!
Nếu dựa theo lời của Trần Trường Sinh thì thân phận của mình...
"Trời… Ở kiếp trước, ta là sư tổ của ta? Nhân Tổ? Cuối cùng hợp đạo Cửu U, để Hồ Vân có tên, kết quả lại biến mình thành Vực Ngoại Thiên Ma, còn chuyển thế lại thành đệ tử của Hồ Vân?" âu Dương hít sâu một hơi, nói.
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn âu Dương khiếp sợ, không phản bác, xem như đồng ý lời của âu Dương.
Sắc mặt khiếp sợ của âu Dương biến mất trong nháy mắt, cười đùa tí tửng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Có phải ngươi cảm thấy ta sẽ rất chấn động, phải không?"
âu Dương đột nhiên thay đổi mặt khiến Trần Trường Sinh bắt đầu bối rối, hắn nói nhiều như vậy là vì để âu Dương từ bỏ giãy dụa, thản nhiên đón nhận cái chết.
Có đôi khi, thản nhiên đối mặt cái chết, vẫn cần dũng khí rất lớn.
âu Dương lại cười, cầm cầu pha lê ném trả cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh chụp cầu pha lê, vừa định nói tiếp thì âu Dương lại khoát tay áo hỏi: "Một thế giới muốn khởi động lại thì có số lần hạn chế không? Ta chơi xong rồi thì còn mở lại được nữa không?"
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Khởi động lại ba lần đã là cực hạn của thế giới này, mà đây là lần thứ ba, cũng chính là lần cuối cùng!"
"Hai đời trước của ta đều là người ngu ngốc sao? Để lại cho ta một cái mạng, bảo ta vượt qua trò chơi dở tệ này?" âu Dương bất mãn lầm bầm nhưng giống như cũng trách mình ở kiếp trước không giành thắng lợi, đời thứ nhất của mình vốn dân bản địa ở đây, thế giới này tự nhiên sẽ chết.
Mà đời thứ nhất và đời thứ hai, mình đi thế giới Địa Cầu đầu thai, còn mang Hồ Vân về làm đệ tử, khiến mình làm đến thân tử đạo tiêu, cuối cùng vẫn thất bại.
Bây giờ khởi động lại lần thứ ba, nếu mình lại thua, vậy thì thật mất mặt!
Trần Trường Sinh thấy âu Dương đột nhiên sục sôi ý chí chiến đấu thì hoang mang, hắn nói: "Không phải ngươi vừa nói ngươi không có hứng thú cứu vớt thế giới sao?"
âu Dương gật đầu: "Ta không có hứng thú cứu vớt thế giới nhưng mấy đứa nhỏ nhà ta đều ở trên thế giới này. Hơn nữa, vì sao phải lợi dụng tiểu Trường Sinh nhà ta?"
Không gian tối tăm mờ mịt bắt đầu quấy, tóc Trần Trường Sinh bay tán loạn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn âu Dương, nói: "Lần thứ nhất khi thế giới bị diệt, các tiên vì ngươi mà sống đời thứ hai, một đời này, chúng sinh đã chết đi vì ngươi mà sống đời thứ ba. Mà Trần Trường Sinh hắn là vật chứa của chúng sinh đã chết đi, cũng là chìa khoá để ngươi khởi động lại lần thứ ba."
"Thì ra là vậy!" âu Dương hiểu rõ, gật đầu.
Tiên Chủ "Tử" là một trong những lực lượng chung cực của thế giới nên không cần nói dối, cũng không gạt âu Dương, bởi vì hắn vừa bắt đầu đã đứng ở vị trí người thắng.
Cuộc đàm phán chấm dứt, Tiên Chủ "Tử" cũng không muốn ở lại thêm nữa, hắn chuẩn bị lấy cơ thể Trần Trường Sinh triệt để giáng lâm ở thế giới này.
Hắn muốn tự tay dẫn thế giới này đi tới hủy diệt.
Đột nhiên, một bộ áo xanh xuất trước mặt Tiên Chủ "Tử", âu Dương cười, hai tay cũng đã nhấn trên bờ vai "Tử". âu Dương nói nhỏ: "Không thú vị, vừa rồi ta quên nói cho ngươi biết, thật ra ta đã sớm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cần thiết, ngươi nói có khả năng ta đã sớm biết tất cả mọi chuyện ngươi nói hay không? Nước cờ cuối cùng của ngươi là biến mình thành quân cờ của Nhân Tổ, nhưng có khả năng là ta cũng biến mình thành quân cờ của ngươi."
"Tử" không dám tin nhìn âu Dương, lực lượng đại biểu cho "Sinh" trong cơ thể âu Dương vọt tới chỗ "Tử".
"Tử" gào với âu Dương: "Ta sẽ không chết! Ngươi sẽ chết vô ích thôi!"
"Ta không cần giết chết ngươi, ta cần giải quyết vấn đề tốc độ chảy quá chậm của dòng sông thời gian trong miệng ngươi!" âu Dương nhẹ giọng đáp: "Chỉ cần dòng sông thời gian không ngừng, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện. Đúng không?"
"Tử" nhìn âu Dương dần dần bắt đầu trong suốt, cười lạnh nói: "Làm sao có thể giải quyết tốc độ chảy của dòng sông thời gian? Nó là do chúng sinh tạo thành."
"Ồ? May mắn là mấy năm trước ta biến mình thành chúng sinh!" Ngón tay trong suốt của âu Dương chỉ "Tử", hắn khinh thường nói.
"Bây giờ, ngươi cút về đi!" âu Dương quát, tất cả chân nguyên trong cơ thể tuôn ra, phá nát không gian tối tăm mờ mịt này.
Cơ thể "Tử" chậm rãi biến nhạt trước sự tấn công của lực lượng "Sinh".
"Tử" nhìn âu Dương, âu Dương chỉ dùng tính mạng của mình, để tốc độ hủy diệt của thế giới này chậm lại thôi.
"Tử" nói giống như khuyên nhủ nhưng cũng giống cảnh cáo: "Ngươi làm vậy chỉ tốn công thôi, cuối cùng ta vẫn sẽ xuất hiện lần nữa…"
"Tử" vẫn chưa nói xong thì lực lượng "Sinh" mênh mông đã đánh cơ thể "Tử" thành mảnh vỡ.
Bàn cờ trời đất phát ra tiếng động lớn, cả bàn cờ bị một ống tay áo màu xanh hất bay ra ngoài.
Hai tay âu Dương đã gần như trong suốt khoanh trước người, nhìn chỗ "Tử" biến mất, hắn bình tĩnh nói: "Thật dông dài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận