Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 399: Về Thanh Khâu

Trong một căn phòng băng, âu Dương và Tiêu Phong đang đứng.
"Ngươi không cùng ta đi về sao?" âu Dương nhìn Tiêu Phong, hỏi.
Tiêu Phong khẽ lắc đầu nói: "Đại sư huynh, Tiểu Sơn phong rất tốt, nhưng ở đó không thích hợp với con đường của ta, con đường của ta là không ngừng chiến đấu, nếu như về Tiểu Sơn phong, ta chỉ sợ mình sẽ dừng lại!"
Lúc này, Tiêu Phong cũng hiểu vì sao Hồ Vân không nhận mình làm đệ tử, Thanh Vân tông là một trong chín tông môn lớn nên có rất tài nguyên vô số, công pháp tuyệt vời, nhưng không có tác dụng với người bị đào đi căn cốt như hắn.
Hắn đi con đường luyện thể thì đã quyết định cả đời không ngừng chiến đấu mới có thể tăng lên thực lực, nếu hắn chỉ biết tiềm tu trong núi thì sẽ không có tác dụng.
âu Dương gật đầu, nhìn Tiêu Phong, chỉ mấy năm không gặp, thiếu niên quật cường kia đã cao hơn mình một cái đầu, sự cố chấp trong mắt đã thay thế được bằng nghị lực kiên cường.
Mặc dù là sư đệ vào trễ nhất nhưng là người khiến hắn bớt lo nhất, không giống mấy tên nghịch tử kia, mỗi người đều mang nhân quả lớn.
âu Dương giơ tay lên, Tiêu Phong hơi khom người, âu Dương đặt tay lên đầu hắn nhẹ giọng nói: "Sau này nếu gặp khó khăn thì cứ đi về, dù chuyện có lớn bằng trời thì đến Tiểu Sơn phong cũng là việc nhỏ!"
Dù giọng nói không lớn, nhưng rất chắc chắn, đây là cảm giác an toàn mà chỉ có Đại sư huynh mới có thể cho mình!
Tiêu Phong nghe giọng âu Dương, cảm nhận được nhiệt độ tay của hắn, trong lòng cảm thấy bình yên, mình giống như hài tử đi ra ngoài lang thang khắp nơi, dù không có chỗ nương tựa, nhưng bản thân biết rõ, chỉ cần quay đầu thì có thể nhìn thấy nhà.
"Ta đi đây! Chờ Đồ Đồ tỉnh lại nhìn thấy ngươi sẽ không đi, sẽ khóc! Cũng không biết tại sao ngủ ngon như vậy, đã ngủ mấy ngày rồi mà vẫn còn ngủ!" âu Dương thu tay lại, xoay người rời khỏi phòng.
Tiêu Phong sờ lên ngực mình, tại chỗ ngực thêu một bông hoa nhỏ màu trắng, bên cạnh có một tấm bảng gỗ thuộc về mình!
"Đại sư huynh, Tiêu Phong ta trong tương lai nhất định có thể trưởng thành đến mức giúp đỡ được các ngươi!" Tiêu Phong kiên định, hắn rất tin tưởng con đường mình đã chọn.
âu Dương đi ra ngoài, hắn hơi híp mắt, mặt trời chiếu trên mặt tuyết, phản xạ ánh nắng sáng loáng một khu khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Ở cổng có ba con thú cưng ngồi xổm, Điêu Mao đang nhảy một điệu múa rất kì lạ, vừa nhảy vừa hát: "Tiếp tục nhìn thêm, nhìn nhiều thì sẽ nổ tung!"
Đầu đội lông vũ, lắc lư theo nhạc, vừa có sức hút vừa tẩy não, ít nhất có thể khiến hai con thú cưng bên cạnh ồn ào khen hay.
Khóe mắt âu Dương giật giật, hỏi: "Ai dạy Điêu Mao nhảy điệu múa này vậy? Ai thất đức như vậy?"
Tịnh Tử nghi ngờ nhìn âu Dương, nó nói: "Đại lão, hôm qua, ngài uống nhiều quá nên đã nhảy như vậy, còn nói đây là điệu múa Khôn, nhảy một bước là có thiên hạ!"
"Người thất đức là ta, vậy thì không sao!" Hắn nhớ tới kí ức tối hôm qua uống say, da mặt bắt đầu dày lên.
Hắn nhớ lại hôm qua mình làm trò hề, trong lòng âm thầm quyết định dù thế nào cũng phải kiêng rượu!
"Đại sư huynh, ‌khi nào chúng ta đi chém yêu vậy?" Triệu Tiền Tôn lập tức xông ra, vội vàng hỏi âu Dương.
Từ sau khi bị Vạn Yêu quốc chủ cắn một cái, Triệu Tiền Tôn ăn không ngon cũng ngủ không yên. Hắn là người sợ chết mà còn bị vị quốc chủ kia tính kế.
âu Dương liếc Triệu Tiền Tôn, tức giận nói: "Ngươi gấp cái gì? Chúng ta về Thanh Khâu sơn trước, để dẫn Đồ Đồ về!"
âu Dương không thích người xảo trá, ích kỷ như Triệu Tiền Tôn, để ý hắn chỉ vì muốn hắn gánh ‌trách nhiệm chịu tội thay.
Mà âu Dương cũng hiểu rõ, đừng nhìn bây giờ Triệu Tiền Tôn thân thiện, sau khi giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ thì hắn cũng không quan tâm tới những người khác.
âu Dương lần đầu gặp người có tính cách không biết xấu hổ giống mình như Triệu Tiền Tôn.
Suy nghĩ này cũng xuất hiện trong lòng Triệu Tiền Tôn rất nhiều lần.
Trước khi đến cửa truyền tống đi Thanh Khâu sơn thì một luồng gió vang lên từ phía sau, âu Dương xoay người giơ tay lên, một chiếc răng mèo xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Ta... Ta không thích nợ người khác! Lần này hai chúng ta sòng phẳng!" Một thiếu nữ tai mèo da màu mật, có khí chất hoang dã hô lớn với âu Dương. Sau đó chạy đi giống như thỏ con bị giật mình.
âu Dương nhìn răng mèo trong tay, cười, cất vào túi.
Ba con thú cưng tò mò nhìn vị đại lão này, thật lợi hại, chỉ trong một buổi tối đã cướp trái tim của một con bán yêu! Bình thường đại lão nói khoác mình là tình thánh nhưng hôm nay thấy cũng thì có lẽ cũng không khoác lác!
Một chân bước vào cửa truyền tống, mấy người biến mất khỏi Cao thiên nguyên.
Khi lấy lại tinh thần lần nữa thì chỉ cảm thấy không khí bốn phía sền sệt, vô số kiếm khí từ trên trời giáng xuống, nguyên khí trời đất diễn hóa Ngũ Hành, tiếng của đất, nước, sấm, gió không ngừng vang lên.
"Trời ạ! Lúc này mới đi có mấy ngày? Chẳng lẽ Thanh Khâu sơn đã bị người khác diệt tộc rồi sao?" âu Dương sợ hãi ngẩng đầu nhìn.
Vô số bóng người di chuyển trên bầu trời, mỗi người đều cầm một lá bùa. Hắn nhìn kĩ thì thấy đó là phân thân của Trần Trường Sinh, vậy thì không sao!
âu Dương bình tĩnh nhìn thấy người đang đấu với Trần Trường Sinh là Lãnh Thanh Tùng đang lạnh lùng điều khiển Thanh Liên kiếm ý.
Đây là có chuyện gì? Hắn vừa về đã thấy lão nhị ‌đánh lão tam?
Vô thượng kiếm khí xen lẫn đạo vận gần như xoắn nát cả không trung, Lãnh Thanh Tùng tự do di chuyển giữa vô số Trần Trường Sinh mà Trần Trường Sinh cầm lá bùa cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Nhưng hình như Lãnh Thanh Tùng cũng rơi vào trận pháp nào đó, liên tục đụng trái đụng phải, xoay quanh tại chỗ.
"Hai tên nghịch tử này không thể để cho người ta bớt lo ngày nào cả, ta mới rời đi không lâu thì đã lao vào đánh nhau rồi?" âu Dương không hiểu gì, nhìn hai người trước mắt, hắn nghĩ thầm.
Lãnh Thanh Tùng đặt kiếm trước ngực, hai ngón tay chạm vào lưỡi kiếm, trầm giọng nói: "Kiếm đạo chân ý, mở ra!"
Không gian xung quanh bắt đầu vỡ vụn, vô số Trần Trường Sinh cũng thay đổi sắc mặt.
Lãnh Thanh Tùng không tìm cách phá trận mà muốn xoắn nát không gian ở đây. Hắn không sợ bị không gian loạn lưu đánh vào hư vô sao?
Đúng là tên điên!
Nhưng đối mặt với kiếm khí sắc bén ở bốn phía của Lãnh Thanh Tùng thì Trần Trường Sinh đang bày trận cũng không dám tiến lên, chỉ đành thu hồi trận pháp.
Chỉ là so đấu thôi, cũng không phải liều mạng, không cần dùng cách lấy mạng đánh cược này chứ?
Kiếm tiên trong tương lai này khó tính như vậy?
Khi Trần Trường Sinh thu hồi trận pháp thì phía trên tất cả Trần Trường Sinh đều xuất hiện ánh kiếm.
"Nhị sư huynh, ta thua rồi!" Trần Trường Sinh thu tất cả con rối, bất đắc dĩ nhận thua, vị Nhị sư huynh chỉ thích nghiêm túc, thật sự ngây thơ.
Lúc này Lãnh Thanh Tùng mới thu kiếm, tra kiếm vào vỏ, khuôn mặt lạnh lùng mỉm cười.
Thắng!
Khi Lãnh Thanh Tùng muốn thể hiện uy nghiêm sư huynh của mình để dạy Trần Trường Sinh hai câu thì cơn sóng chân nguyên quen thuộc đột nhiên xuất hiện, biến thành một bàn tay khổng lồ, nắm chặt hai người, lôi xuống.
"Huynh trưởng!" Lãnh Thanh Tùng vui vẻ khi thấy âu Dương về thì một lá bùa nhanh như điện dán trên trán hắn.
Trần Trường Sinh cũng bị bắt lại cười mỉm, nhìn Lãnh Thanh Tùng: "Nhị sư huynh, binh bất yếm trá, lần này chúng ta ngang tay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận