Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 452: Đạo ở nhân gian

"Tiểu Bạch, tiểu tử ngươi thật không có tu vi sao? Tại sao lại hăng hái vậy?" âu Dương đi bộ sau lưng Bạch Phi Vũ, bực bội nói.
Khi Bạch Phi Vũ bắt đầu đi thì âu Dương là người không kiên nhẫn. Bởi vì tiểu tử này đi quá chậm.
Hắn cứ đi một bước thì ngừng ba lần, thậm chí còn có hứng thú quan sát hoa cỏ ven đường, thỉnh thoảng còn móc giấy bút ra ghi chép lại, giống như chuyên gia khảo sát địa chất vậy.
Bạch Phi Vũ vừa cẩn thận ghi chép, vừa trả lời: "Không phải Đại sư huynh nói ta nên viết một quyển sách sao? Ta đột nhiên có một ý tưởng, đó là viết một quyển sách có thể ghi chép lại trời đất này!"
âu Dương đã từng bảo Bạch Phi Vũ viết sách nhưng Bạch Phi Vũ không biết nên viết gì nhưng bây giờ hắn đang đi bộ nên thứ không thiếu nhất là thời gian, chi bằng dừng lại, ghi lại những thứ hắn nhìn thấy.
"Ồ? Quyển sách này có tên không?" âu Dương tò mò hỏi.
"Ta vẫn chưa đặt tên, thậm chí không biết muốn viết cái gì, chỉ ghi chép thôi!" Bạch Phi Vũ lắc đầu, đáp.
âu Dương cười, híp mắt nói: "Vậy thì gọi là [Sơn Hải kinh] đi."
"[Sơn Hải kinh]? Cuốn sách ghi lại núi sông trên thế giới sao? Đúng là cái tên rất hay!" Bạch Phi Vũ gật đầu, đáp.
Đương nhiên là tên rất hay, nó là sách thần đó, biết không?
Đây là sách mà người xuyên qua quen thuộc nhất, dân bản xứ như Tiểu Bạch làm sao biết sách thần nổi tiếng ở kiếp trước chứ?
Đột nhiên, sắc mặt âu Dương khựng lại, đưa tay lấy một tấm bản đồ trong không gian trữ vật ra, suy nghĩ một hồi lâu mới gọi Bạch Phi Vũ.
"Tiểu tử, cho ngươi cái này!" âu Dương đưa bản đồ.
"Đây là cái gì?" Bạch Phi Vũ nhận bản đồ lớn chừng bàn tay, không hiểu nó là gì.
"Bản đồ thế giới, đây là lão già chưởng giáo đưa cho ta, bây giờ ta đưa cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi không có chân nguyên, tự nhiên không thể mở nó ra!" âu Dương đáp, trong giọng nói xen lẫn sự khó chịu.
Bản đồ này là tấm bản đồ khổng lồ nằm trong Tàng Kinh các của Thanh Vân tông, âu Dương vốn tò mò vì sao chưởng môn đưa nó cho mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì biết là ở chỗ này chờ mình.
Không ngờ lão già đã tính tới bước này.
Bạch Phi Vũ tự nhiên nghe được âu Dương khó chịu, giả vờ hỏi: "Đại sư huynh bất mãn về chưởng giáo sao?"
"Bất mãn thì sao? Người ta là người mạnh nhất thiên hạ!" âu Dương mỉa mai tán thưởng Động Hư Tử.
Dù sao thì trong lòng người mạnh nhất thiên hạ này chứa toàn bộ thiên hạ!
Khi cần thiết thì hi sinh người thân, bạn bè của mình, cuối cùng cũng hi sinh bản thân, dạng tu sĩ một lòng vì thiên hạ nên không cảm thấy xấu hổ với danh xưng người mạnh nhất thiên hạ!
Dù lời nói tán thưởng, nhưng xen lẫn trào phúng và chọc tức.
âu Dương không đồng ý, thậm chí cảm thấy chán ghét suy nghĩ của Động Hư Tử.
Bạch Phi Vũ lắc đầu, cất bản đồ, ngược lại cúi đầu về phía Thanh Vân tông ở nơi xa, nói: "Mọi thứ đều có nhân quả, gieo nhân gì thì gặt quả đó. Nếu chỉ tính toán thì có thể bị người khác khống chế vận mệnh của mình, vậy nên bị tính kế cũng là chuyện bình thường!"
Từ khi bị chém đạo cơ, Bạch Phi Vũ cũng trưởng thành hơn nhiều, vốn là người chuyển thế, tâm trí đã trưởng thành, sau khi trải qua khó khăn lớn như vậy, hắn cũng giữ vững tâm tính của mình hơn.
Bạch Phi Vũ và âu Dương đều biết rõ, Động Hư Tử đưa bản đồ cho mình, chắc chắc biết, bản đồ này sẽ có tác dụng lớn.
Nhưng hai người không biết hắn có kế hoạch gì?
Nhưng Bạch Phi Vũ thản nhiên nhận bản đồ này, cũng không sợ kế hoạch đó.
Bây giờ hắn chỉ có một mình, thậm chí không còn tu vi nên bị tính kế cũng bình thường.
Nếu bị tính kế, vậy thì cứ bước vào, nếu như chỉ sợ hãi không vào thì không phải tính cách của Bạch Phi Vũ hắn.
Động Hư Tử ở Thanh Vân tông im lặng không nói, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trên mặt không vui không buồn, chỉ hơi khom người, không biết là đang bái ai.
...
"Tiểu tử ngươi suy nghĩ rất thoáng!" âu Dương cảm thán, nếu như tiểu tử Trường Sinh cũng có thể nghĩ thoáng như vậy thì tốt rồi!
Biết rõ là cái bẫy, nhưng Bạch Phi Vũ lại không sợ, thậm chí thản nhiên nhận lấy, cũng nguyện ý tìm con đường của mình trong cái bẫy này.
Điều này tốt hơn Trần Trường Sinh không đụng phải đường cùng thì không quay đầu lại rất nhiều.
Bạch Phi Vũ nghe vậy, nhịn không được cười lên, quay đầu nâng giấy bút, tiếp tục ghi chép những gì hắn nhìn thấy dọc theo con đường này.
âu Dương nhàm chán, Tịnh Tử càng không chịu ngồi yên nhảy trái chạy phải liên tục.
Thiên hạ này rất lớn, nếu như dựa theo cách đi từng bước của Bạch Phi Vũ như bây giờ thì không biết tới lúc nào mới đi được một phần trăm của thế giới này.
Đây cũng là điều khiến âu Dương bực bội, bây giờ Bạch Phi Vũ không có tu vi, từ khi chém đạo cơ thì chỉ là người bình thường, sức sống của người bình thường kết thúc sớm hơn tu sĩ rất nhiều.
Vậy thì làm sao có thể viết xong thế giới này?
Người bình thường?
âu Dương nhướng mày, vươn tay với Bạch Phi Vũ, nói: “Tiểu Bạch, đưa bản đồ lúc nãy cho ta."
Bạch Phi Vũ nghe vậy lấy bản đồ ra, âu Dương nhận lấy, rót chân nguyên vào trong đó. Khi chân nguyên rót vào, bản đồ cũng nhanh chóng biến lớn. Không bao lâu, nó đã bằng một mặt tường xuất hiện trước mặt hai người.
"Ngươi có chỗ muốn đi chưa?" âu Dương chỉ vào bản đồ, hỏi Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ gật đầu, từ trong bản đồ vất vả tìm được điểm nhỏ đại diện cho Triều Ca thành, rồi vẽ ra toàn bộ con đường.
Sau khi vẽ xong, âu Dương lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
Lấy Triều Ca thành làm điểm xuất phát, cuối cùng lại lấy Triều Ca thành làm điểm kết thúc của hành trình, nó vẽ ra một vòng tròn trên bản đồ. Mà vòng tròn này vừa lúc bao phủ hai phần ba nhân gian!
Nếu như nói trùng hợp thì âu Dương cũng nhịn không được mà chửi tục, thiên hạ lớn như vậy, vì sao lại trùng hợp tiện tay vẽ một vòng tròn là có thể bao phủ nhiều người ở giữa như vậy?
Đây chính là nhân gian mà tiên biến thành!
Mặc dù không biết Lý Thái Bạch chuẩn bị kế hoạch gì, nhưng âu Dương có thể xác định, kế hoạch có liên quan tới nhân gian!
Trong ba mươi sáu chốn nhân gian, tất nhiên có thứ Tiểu Bạch cần!
âu Dương hít một hơi thật sâu, ra vẻ nhẹ nhõm, nói: "Không cần đi từng bước, ít nhất là không cần ở chỗ này, chúng ta nên đi chỗ đầu tiên trước!"
Bạch Phi Vũ ngạc nhiên hỏi âu Dương: "Chỗ đầu tiên là chỗ nào? Ở đâu?"
âu Dương cất bản đồ, nó lần nữa biến về lớn bằng bàn tay rồi trả cho Bạch Phi Vũ, híp mắt nhìn xem phương xa, ung dung nói: "Đi nhân gian!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận