Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 479: Mười vạn tám ngàn vị tiên

Chốn nhân gian tên Thanh quốc này là nhân gian do Yêu Tổ ngã xuống biến thành.
Tổ tiên của vạn yêu!
Tín ngưỡng duy nhất của Yêu tộc trong thời đại tiên nhân!
Mặc dù bị chặt đứt đạo, nhưng vị ấy vẫn có thể nương tựa vô số Yêu tộc giữa thiên địa để đảm bảo chân linh bất tử!
Mặc dù thân đã hóa thành nhân gian, nhưng vị ấy vẫn có thể duy trì ý thức độc lập của chính mình!
So với Khí Tổ của Bồng Lai tiên đảo thì tốt hơn gấp mấy lần.
Trong đó gồm cả chuyện kìm hãm Kiếm tiên Lý Thái Bạch lúc trước, cũng đã chứng minh sức mạnh của Yêu Tổ!
Trong điện quang minh to lớn của Hoàng thành Thanh quốc, trên vương tọa trạm trổ long phượng, một người đàn ông trung niên mặc long bào ngồi nghiêm chỉnh.
Khắp khuôn mặt người đàn ông trung niên ấy chỉ có sự uy nghiêm, một luồng áp lực vô hình từ người đàn ông ấy truyền đến, đôi mắt dường như nhìn thấy tất cả mọi thứ, khiến cho tất cả sinh linh đối mặt đều không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Vì thế, mặt người đàn ông hơi sưng lên nhưng chẳng có ai phát giác ra được.
Bá Ngọc!
Đây là danh tự của đại đế vương Thanh quốc, mỗi khi một đế vương lên ngôi sẽ kế thừa cái tên này, mà chỉ có đế vương kế thừa cái tên này, mới là chủ nhân thật sự của đại đế quốc rộng lớn này.
Toàn bộ Thanh quốc chìm nổi đã vài vạn năm, vẫn hưng thịnh như cũ.
Mà người ta đồn rằng, Thanh quốc được mười vạn tám ngàn vị tiên nhân trấn thủ tứ phương mới có được Thanh quốc ngày nay, vận quốc hưng thịnh không suy!
Nhưng ai mà biết được, trong vạn năm nay, đế vương Thanh quốc từ đầu đến cuối chỉ có một người!
Yêu Tổ trước đây, rơi vào trong nhân gian này, đã ngồi trên hoàng vị này không biết bao nhiêu năm tháng.
Sau sự kiện Lý Thái Bạch trảm tiên, vô số Yêu tộc tín ngưỡng hắn sau khi tiên nhân chết đi cũng đã theo hắn mà chết.
Mà Yêu Tổ bỏ mình biến thành nhân gian lại chứa chấp vô số thần hồn của Yêu tộc tín ngưỡng đi theo hắn, trở thành mười vạn tám ngàn vị tiên chỉ Thanh quốc mới có!
Mặc kệ chuyện ở nhân gian, hay là chuyện của tiên nhân, hắn vẫn là đấng chí cao vô thượng!
Có lẽ đã yên vị trên đỉnh cao quyền lực vô số năm, hắn thân là Yêu Tổ đã sớm quên mất cái gì gọi là sợ hãi.
Cho đến mấy ngày trước, một tên tu sĩ ngang ngược vô lý túm lấy hắn tát cho hắn hai bạt tai.
Hồi ức từng bị cắt đứt Đạo lại một lần nữa xuất hiện!
Tên mặc áo xanh kia, không nói lý chút nào cả, chân nguyên bàng bạc trút vào bên trong nhân gian.
Một kiếm nứt trời, suýt chút khiến thần hồn của vô số Yêu tộc ra đi mãi mãi.
Nghĩ tới ngày hôm đó, Bá Ngọc sờ lên gương mặt của mình, trên gương mặt vẫn còn cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Khiến toàn thân hắn bất đắc dĩ run lên!
Tên mặc áo xanh kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngay trước mặt mười vạn tám ngàn tiên nhân, túm lấy cho hắn hai cái bạt tai!
Hắn chính là đế vương của nhân gian này, là tiên chủ của mười vạn tám ngàn tiên ở nhân gian này.
Là mặt trời của nhân gian này!
Trước đây hắn còn là tiên nhân!
Nghĩ đến đây, Bá Ngọc hơi uất ức, nhưng cũng không thể làm gì.
Sức mạnh trên người tên tiểu tử kia ngay lập tức khiến người đã từng là tiên nhân như hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Sức mạnh khiến mọi tiên nhân đều phải sợ!
Ngoại trừ người kia và Lý Thái Bạch, Yêu Tổ tự nhận hắn không thua bất kì một vị tiên nhân nào.
Nhưng bây giờ hắn lại bị sỉ nhục trước mặt tên mặc áo xanh kia!
Còn thua cực kỳ thảm, không có bất kì kỹ xảo gì, chỉ thuần túy mạnh mẽ trút ra chân nguyên!
Mà ý kiến tên đó đưa ra cũng khiến hắn không cách nào cự tuyệt.
“Mười vạn tám ngàn vị tiên ở nhân gian? Ngươi còn có thể chèo chống bao lâu?” Sau khi tát cho hắn hai bạt tai, tên đó lại nói một câu chọc thủng sự bất an trong lòng hắn.
Nói là mười vạn tám ngàn tiên, kỳ thật cũng không biết có bao nhiêu thần hồn Yêu tộc đến được nhân gian này.
Thần hồn những Yêu tộc đã từng tôn thờ hắn rơi vào nhân gian hắn hóa thành, như là những con sâu hút máu nằm sấp ở trên người, không ngừng từng bước xâm chiếm lấy nhân gian.
Thần hồn có kết cục của thần hồn, thần hồn hắn đã trở lại Cửu U, còn những thần hồn bị ép ở lại bên trong nhân gian, một là thần hồn đã bị tiêu giảm, hai là do nhân gian làm sụp đổ.
Nhưng những thần hồn này đều là tín đồ của hắn, nếu như hắn không giữ lại những thần hồn này, dù cho hắn chân linh bất diệt, cũng sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái ngủ say.
Như vậy sẽ tạo thành hai vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
Vô số thần hồn Yêu tộc trong nhân gian sẽ khiến nhân gian không chịu nổi gánh nặng, nhưng nhân gian lại không cách nào bỏ rơi những thần hồn đó.
“Nếu đám tiên thiên Yêu Thần kia không phản bội mình, mình cũng sẽ không lầm lạc tới mức này!” Ánh mắt Yêu Tổ tràn đầy lạnh lùng, nhớ tới tình cảnh mình vẫn lạc khi ấy, vẫn cảm thấy lạnh giá cõi lòng như cũ.
Hắn gánh chịu gánh nặng suốt vạn năm, lại bị nhìn thấu bởi tên mặc áo xanh kia, chẳng những không có con bài nào để đàm phán, thậm chí còn không có năng lực phản kháng!
Ánh mắt Bá Ngọc nhìn về phía xa xăm, xuyên qua vô số phòng ốc cung điện, Bạch Phi Vũ toàn thân mặc áo trắng phản chiếu trong tròng mắt vàng óng.
“Lý Thái Bạch!’
Yêu tộc Bá Ngọc nhìn người áo trắng trước mặt, trong lòng hắn đang cực kỳ phức tạp.
Hắn cướp đi pháp bảo bản mệnh của tên Lý Thái Bạch chuyển thế này, ba tên phế vật lần nữa bị hắn mang đi cầm tù, nhưng hắn không giải ra được.
Không biết thứ gọi là phong thần kia rốt cuộc có ý nghĩa gì!
Điều khiến hắn buồn cười là:
Tên Kiếm tiên chặt đứt hắn với Đạo, bây giờ lại trở về muốn cứu vớt hắn?
Mặc dù không tin, nhưng dưới sự uy hiếp của tên mặc áo xanh kia, hắn cũng muốn nhìn xem, tên Lý Thái Bạch chuyển thế này rốt cuộc muốn làm gì!
Bá Ngọc đứng dậy từ trên vương tọa, trên thân bốc cháy Thái Dương Chân Hỏa nóng rực.
Một bóng chim to lớn từ sau lưng Bá Ngọc bay ra, như một vầng mặt trời bay thẳng lên bầu trời.
Bóng chim to lớn treo cao giữa thinh không, còa rộng hai cánh đen tuyền, ba chân đạp trên Thái Dương Chân Hỏa màu đỏ vàng.
Hóa thân của mặt trời trong truyền thuyết!
Tam Túc Kim Ô!
Kim Ô tựa như thần tích xuất hiện trên bầu trời kinh đô Thanh quốc!
Theo cái giương cánh của Kim Ô, hai đám tường vân trải dài từ cánh Kim Ô.
Vô số bóng người tán loạn trên đám tường vân, từng giọng tiên nhân vang vọng từ trong đám mây.
Trời nhiễm ánh vàng, điềm lành khắp nơi, tiếng vang xa xăm, cảnh lớn nhưng lại vô hình!
Những tiên nhân được cung phụng nay lại chen chúc, nhô đầu ra khỏi đám tường vân, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn xuống phía dưới.
Vô số sinh linh trong kinh đô kinh sợ nhìn cảnh tượng trên trời mà dập đầu bái lạy, họ chưa từng thấy qua thần tích như thế bao giờ!
Đây quả thực là tin mừng lớn nhất của Thanh quốc, cũng là lần đầu tiên các Tiên Nhân hiển hiện trước mặt toàn bộ sinh linh!
Mà trong đám người đang quỳ rạp, Bạch Phi Vũ toàn thân áo trắng đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nhìn mười vạn tám ngàn vị tiên trên trời.
Một màn trước mắt rúng động lòng người, nhưng trong lòng Bạch Phi Vũ chẳng mảy may gợn sóng, hắn hiển nhiên có thể nhìn ra những tiên nhân trên đám tường vân đó rốt cuộc là thứ gì.
Mà trong lòng Bạch Phi Vũ cũng rất rõ ràng, khảo nghiệm của hắn đã chính thức bắt đầu.
Phong thần chi đạo có thể thành công hay không, trong hôm nay rốt cuộc sẽ được nhìn thấy!
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng đang chăm chú dõi theo mình, Bạch Phi Vũ mỉm cười, trong lòng thản nhiên không sợ.
“Đường này ta không hề đơn độc! Tất nhiên sẽ thành công!”
Ngày hôm nay cũng là ngày nhân gian này phải khắc ghi.
Bởi vì hôm nay, vạn tiên hiện thế, chỉ vì một người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận