Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 313: Hai ngươi là người có duyên với cửa Phật

Động Hư Tử nhìn những người thường thành kính ở trước mặt rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào tấm bảng trên tường thành và nói:
"Nghe đồn Phật có tám mươi loại tốt, tiến dừng như voi chúa, bước đi như ngỗng chúa, oai vệ như vua sư tử. Voi trắng có sáu ngà tượng trưng cho sáu độ và không có phiền não cùng với ô nhiễm, vì chúng có màu trắng."
*Sáu độ: Sáu phương pháp đi đến bờ bên kia để giải thoát sinh tử luân hồi, gồm: bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định và trí tuệ.
Trong miệng của Động Hư Tử từ từ nói về kinh điển nhà Phật, âu Dương lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn vào Động Hư Tử và hỏi: "Lão đầu tử, ngươi vừa há miệng là ra kinh điển nhà Phật, lão tiểu tử ngươi sẽ không phải đã sớm sinh ra hai lòng và được Phật môn cử tới để nằm vùng đấy chứ?"
Vẻ mặt của Động Hư Tử chợt trở nên cứng đờ rồi lập tức nhìn vào âu Dương mà mắng: "Bảo ngươi đọc thêm sách, ngươi lại luôn luôn đi ngủ, trong Tàng Kinh các có nhiều sách như vậy, ngươi vậy mà không thèm đi nhìn xem? Không đi hết đường làm sao biết nó ngắn?"
Động Hư Tử là người thích lên mặt dạy đời, nên vừa định nhân cơ hội này mà giảng giải thật tốt cho âu Dương, còn âu Dương thì dang hai tay bày ra bộ dạng nếu ngươi mà ép bức là ta đi ngủ.
Làm cho Động Hư Tử tức giận mà mắng to bùn nhão không dính lên tường được.
âu Dương không chút nào lơ đễnh, ngược lại ngẩn người nhìn vào dòng người đi đường qua lại, sau khi chính mình tới đây luôn cảm thấy nơi đó là lạ.
Những người thường tới lui ở trước mặt đều chắp hai tay trước ngực, với bộ dạng như một tín đồ thành kính, trong miệng không ngừng đọc kinh Phật, nhân từ chất chứa trong mắt càng sâu.
Đó rõ ràng là một khung cảnh an lành và yên bình, nhưng âu Dương lại cảm thấy nó không hài hòa nói không ra lời đến khó chịu.
Cho đến sau khi âu Dương nhìn thấy một chiếc xe ngựa lao nhanh tới và đâm vào hơn mười người đi đường rồi nghênh ngang rời đi.
Người bị đụng ngã bò dậy một cách đầy khó khăn từ trên mặt đất, nhưng lại không chút phật lòng, thậm chí khuôn mặt vẫn như cũ là mỉm cười và miệng thì đọc kinh.
Mà một vị lão giả lớn tuổi nằm trên mặt đất đã không còn phát ra tiếng động, nhưng trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười và hai tay y nguyên chắp ở trước ngực.
Lúc này, âu Dương rốt cục mới hiểu được là điều gì đã làm cho hắn cảm thấy chỗ không không hài hòa!
Tất cả những người phàm ở đây hoàn toàn không có thất tình lục dục mà trên miệng chỉ còn lại nụ cười nhân từ đang tụng niệm kinh văn!
"Lão đầu, có vấn đề!" âu Dương ngồi ở trên xe lăn và mở miệng nói ra.
Động Hư Tử nhẹ gật đầu đồng ý và nói: "Hoàn toàn chính xác, thành trì này nhìn như là một chỗ thế giới người thường, nhưng đã bị đại tu sĩ tế luyện thành một kiện pháp khí, tất cả phàm nhân ở đây đều trở thành một phần của kiện pháp khí này!"
Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là chỗ tốt của việc dẫn theo một tay đấm lớn!
âu Dương chỉ vừa mới phát hiện ra chỗ có vấn đề thì Động Hư Tử ở bên cạnh đã nhận ra gốc rễ của vấn đề rồi!
Động Hư Tử giơ lên cây phất trần trong tay rồi nhẹ nhàng vung lên, một cơn gió mát theo sự lắc lư của phất trần mà thổi về phía đám người ở trước cửa thành.
Gió mát thổi đến đâu, trên mặt của từng người thường vốn đang đọc kinh Phật đều lộ ra vẻ đau đớn đến đấy, thậm chí toàn thân run rẩy, miệng mũi chảy máu, nhưng bọn họ vẫn gắt gao chắp hai tay ở trước ngực và miệng tiếp tục đọc kinh Phật một cách đứt quãng như cũ!
"Không được, những người thường kia chính xác đã trở thành một phần của thành trì, hoàn toàn không có cách nào đuổi bọn họ ra khỏi tòa thành này!" Động Hư Tử nhíu mày lại rồi buông xuống phất trần và nói.
"Cái này đơn giản! Xem ta đây!" âu Dương tràn đầy tự tin lăn xe lăn đi về phía trước vài bước, sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu rồi thúc giục chân nguyên vọt tới yết hầu từ trong đan điền.
Một tiếng hô to hết sức vang dội mang theo chân nguyên vang lên:
"Con mẹ mày!"
Dưới sự duy trì của chân nguyên, tiếng hô hết sức vang dội đã vang vọng khắp xung quanh làm cho tiếng người vốn rót thành một biển kinh Phật lập tức vì đó mà ngừng lại.
Tất cả những người đi đường đang đến và đi đều toàn bộ ngừng lại rồi nhao nhao quay đầu nhìn về phía hai người âu Dương.
Vẫn như cũ là mặt mang mỉm cười, chắp hai tay ở trước ngực, nhưng trong miệng đang tụng niệm kinh văn thì đã ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn trừng trừng vào âu Dương, nụ cười trên mặt càng thêm quỷ dị.
Đó rõ ràng là một nụ cười, nhưng âu Dương có thể cảm giác được sự tức giận từ trên những khuôn mặt đang mỉm cười kia.
Xung quanh cũng hơi vang vọng tiếng mẹ mày mẹ mày, như thể một cục phân chuột bỗng rơi vào trong nồi nước dùng ngon lành vậy.
âu Dương bị vô số người thường ở trước mặt nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nên hắn kéo ống tay áo của Động Hư Tử rồi nói: "Sư bá, bọn họ muốn làm gì? Đợi lát nữa ra tay, ngươi nhất định phải để mắt tới ta đấy!"
Động Hư Tử thì tức giận nói ra: "Chẳng qua là một đám người thường không có tu vi mà thôi, ngươi sợ cái búa?"
Sao không sợ, khuôn mặt của vô số người này nhìn ngươi đều lộ ra nụ cười mỉm đầy quỷ dị, ai ở trong lòng mà không cảm thấy sợ hãi chứ?
Lúc âu Dương vừa định mở miệng, trước cửa thành bỗng vang lên tiếng rối loạn tưng bừng. Vô số người thường quỳ lạy trên mặt đất, bọn họ quỳ lạy ở hai bên với vẻ mặt đầy cuồng nhiệt.
Một con voi trắng to lớn đi ra từ trong cửa thành rồi ngẩng đầu vung mũi, trong miệng mọc sáu cây ngà.
Mà trên lưng voi trắng là một cái lều vải sang trọng được dệt bằng tơ vàng, phía trên có đính ngọc trắng và rèm xâu chuỗi mã não, hai bên có thị nữ bưng bình vàng quỳ lạy.
Từng tiếng Phạn âm truyền đến từ trong lều vải và Phật quang bao phủ xung quanh. Voi trắng đi tới đâu, hoa cỏ xanh tươi theo từng bước chân mọc lên tới đó, cảnh tượng cứ như Phật Tổ giáng thế.
âu Dương nhìn voi trắng ở trước mặt mà hết sức ngạc nhiên rồi mở miệng hỏi: "Phật Tổ này là sống ở bên trong Bạch Tượng thành?"
Động Hư Tử nhìn thoáng qua rồi lập tức cười nhạo mà nói: "Chẳng qua là một tên tiểu tu sĩ Phân Thần dùng chút pháp thuật Ngũ Hành cấp thấp mà thôi, do tiểu tử ngươi không chịu học hành cho tốt, ngay cả giả danh lừa bịp cũng nhìn không ra!"
Chà, đại lão đúng là đại lão, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu bản chất của sự việc.
âu Dương bị nghẹn nói không ra lời, hai tay của Động Hư Tử khoanh ở trước ngực, dáng vẻ không chỗ nào mà không gọi là trâu. Mắt thấy voi trắng đi đến trước mặt của hai người, nó cứ như cũng đang muốn nhìn xem hai tên tiểu tu sĩ ở trước mắt này đến cùng trong hồ lô muốn bán thuốc gì.
Sau khi voi trắng đi đến phía trước hai người, thân voi to lớn quỳ rạp xuống trước mặt của hai người, tiếp đó là một thị nữ giơ hai tay bưng lấy bình vàng đi xuống từ trên lưng voi. Thị nữ vừa đi vừa vẩy nước, như thể đang xua đuổi những thứ không sạch sẽ trên mặt đất vì tu sĩ trong lều vải vậy.
Vẩy một lần lại một lần, rất giống trên mặt đất đúng là có thứ như thế!
Bức rèm bằng chuỗi hạt mã não bay mở ra mà không cần gió rồi một cái đầu đầy cục u chui ra từ bên trong.
Là một vị đại hán vạm vỡ, cả người từ trên xuống dưới chỉ quấn một miếng vải, đi ra từ bên trong.
Cả người của người này là một màu vàng óng ánh, hai mắt mang theo vẻ nhân từ, tay kết ấn pháp hoa sen, trên đầu nhô lên một mớ cục u màu đen và đứng ở trước mặt hai người bọn âu Dương.
"Nam Mô A Di Đà Phật! Cớ gì hai vị thí chủ đến Bạch Tượng thành của ta?" Từ trên cao, đại hán vạm vỡ nhìn xuống âu Dương và Động Hư Tử ở trước mắt rồi niệm một tiếng Phật hiệu và nói.
Không đợi hai người âu Dương trả lời, đại hán vạm vỡ đã tự mở miệng ra mà nói tiếp: “Ta thấy hai vị thí chủ có duyên với Phật của ta, không bằng hôm nay quy y ngã Phật? Để đạt được đại tự tại, đại tiêu dao, điều đó há không đẹp quá thay?"
Đại hán vạm vỡ ở trước mắt chẳng qua là tu sĩ Phân Thần, ở trong mắt hắn, một tên chỉ là tiểu tu sĩ Trúc Cơ, còn một tên thì tu vi cao hơn là tu sĩ Xuất Khiếu.
Tên Động Hư Tử này cũng lạ, khi hắn còn chưa có lên làm chưởng giáo là hắn hay có thói quen giả heo ăn thịt hổ.
Dù sao làm người đứng đầu thiên hạ, cho nên đại lão muốn cho ngươi thấy cái gì là ngươi sẽ thấy cái đó.
Nghe được đại hán vạm vỡ ở trước mắt cứ như đang làm ơn thương xót ban cho hai người bọn họ một cơ hội để quy y cửa Phật vậy.
Làm cho Động Hư Tử đều bị tức giận đến bật cười!
Đã bao nhiêu năm? Đã bao nhiêu năm rồi!
Vậy mà một lần nữa có người dám dõng dạc như vậy ở trước mặt của chính mình?
Đối với loại tiểu nhân vật này, Động Hư Tử ngay cả phất trần đều chẳng muốn dùng đến mà chỉ giơ tay lên rồi hơi đè xuống.
Đại hán vạm vỡ chỉ cảm thấy ở trước mặt như có một ngọn núi cao ầm ầm nện ở trên người của chính mình và trực tiếp ấn mình nằm trên mặt đất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn loáng thoáng nghe được một tiếng hô to gọi nhỏ:
"Lão đầu, tránh xa, tiểu tử này bị ngươi chỉnh đến mức không thể tự kiềm chế đại tiểu tiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận