Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 275: Chớp mắt vạn năm

"Quanh đi quẩn lại, lượn quanh một vòng lớn như vậy, thì ra chính là vì để cho ta tự tay giết chết sư phụ của chính mình hay sao?" âu Dương nhìn tên Hồ Vân ở trước mặt rồi thấp giọng nói.
Không nghĩ tới sư phụ nhà mình không đứng đắn như vậy lại thật đúng là một vị thánh nhân!
Đầu tiên là bỏ qua thân xác và đưa cho mình một lần xem đạo, sau đó hòa làm một vào hệ thống trong cơ thể của chính mình rồi quấy nhiễu để gây ảnh hưởng đến hệ thống đối với mình.
Ngay sau đó là một cuộc vấn tâm để cho mình thừa nhận thế giới này từ tận đáy lòng, sau đó mình tự tay giết chết tâm ma của chính mình.
Cuối cùng mới nói với mình, nếu như chính mình muốn chân chính trở thành một phần của thế giới này, chỉ cần xóa đi tên Hồ Vân, sau đó thay bằng tên của mình là được rồi.
Một vòng luồn một vòng, tất cả đều là vì mình có thể sống sót ở trong thế giới này mà nhọc lòng!
Ngay cả khi phải trả giá bằng cái chết của chính mình, cũng muốn thành toàn cho âu Dương.
Thật là một sư phụ tốt, dốc bao trăm phương ngàn kế và công tâm!
âu Dương đấm mạnh một đấm vào trên tên Hồ Vân.
Có một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, một đấm này của âu Dương đã trực tiếp nện gãy xương tay của mình.
Tức giận? Đau khổ? Không cam lòng?
Đại khái đều không phải, có lẽ là hận.
âu Dương hận sự kém cỏi của mình, hận chính mình chỉ có thể sống sót ở trên thế giới này bằng cách hại chết những người thân và bạn bè ở bên cạnh của mình.
Còn sư phụ của mình lại không chút chần chờ mà khổ tâm lên kế hoạch, thậm chí dùng cả mạng sống để tìm cho chính mình một con đường.
Nếu mình tiếp nhận thì trong lòng của chính mình sẽ nhận lấy sự dày vò, còn mình không tiếp nhận mà trơ mắt nhìn tâm huyết của sư phụ trở nên uổng phí thì chính mình sẽ càng thêm khó chịu!
Đây là dương mưu hoàn toàn quang minh chính đại của Hồ Vân dành cho mình!
"Lão gia hỏa tính toán ta vậy mà tính đến mức này!" âu Dương tự nói lẩm bẩm.
Lúc này hắn chỉ muốn lôi Hồ Vân ra khỏi đầu của mình, sau đó hung hăng đánh cho hắn một trận!
Để giải tỏa thật tốt một ngụm ác khí ở trong lòng của chính mình!
Công tâm như vậy? Như hy sinh vì nghĩa?
Ngươi có hỏi qua ta có muốn hay không? Xem như đó là một ngõ cụt, làm sao ngươi biết thật ra ta thà lựa chọn cái chết còn hơn!
"Bang bang bang!"
âu Dương đấm từng đấm nện ở phía trên cột đá. Hai mắt của hắn trở nên đỏ bừng và cắn chặt hàm răng để trút ra hết sự đau khổ chất chứa ở trong lòng của mình.
Tất cả những chuyện này đều là Hồ Vân chủ đạo với mục đích cuối cùng nhất chính là để cho âu Dương tự tay giết chết Hồ Vân!
Đây là một điều gần như là làm cho hắn phải phát điên, đối với một người luôn xem Hồ Vân là trưởng bối của chính mình như âu Dương.
“Một cái thế giới mục nát như vậy, nếu đã không chào đón ta, không bằng hãy hoàn toàn hủy đi?” Trong lòng của âu Dương chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Mình có chân nguyên mênh mông, và cây trụ nâng trời to lớn do Lý Thái Bạch biến thành cũng đang ở trước mặt này, chỉ cần mình muốn là chính mình có thể bẻ gãy nó ngay bây giờ!
Cái gì người đặt cờ? Cái gì sắp đặt? Cái gì quân cờ!
Lão tử sẽ lật tung bàn cờ của các ngươi cho các ngươi thấy!
Để cho các ngươi đặt cờ?
Đặt con mẹ nó!
Ý nghĩ này cứ như là đã bén rễ và điên cuồng lan tràn ở trong lòng của âu Dương.
Vào lúc này, âu Dương dừng lại một chút, sau đó trong lòng dâng lên một cơn mát rượi. âu Dương cười khổ một tiếng, sau đó từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ này.
Không hổ là Thần Kinh Tử tính toán không bỏ sót!
Ngay cả ý nghĩ chính mình sẽ hủy diệt thế giới này khi mình nhìn thấy kết quả cũng đã được tính tới!
Cho nên mới để cho mình tự tay chém rụng tâm ma của chính mình, từ đó ngăn lại mình làm ra hành động điên rồ như thế!
Đồng hương à đồng hương, ngươi thật đúng là tốt với ta!
âu Dương nằm trên mặt đất mà tỏ ra mệt mỏi, hắn nhìn lên bầu trời màu mờ nhạt dọc theo cây trụ nâng trời to lớn.
Ở vùng đất Cửu U này, bầu trời đều là một màu mờ nhạt, ngay cả ngày đêm cũng không có.
Nhàm chán!
âu Dương ngẩn người ra, không biết đang suy nghĩ cái gì, bây giờ chỉ cần chính mình động ngón tay là mình lập tức có thể trở thành sinh linh của thế giới này, nhưng mà dù thế nào âu Dương cũng đều không xuống tay được.
Chần chờ, lòng dạ đàn bà bộc phát?
Sao cũng được, mình vốn là một người bình thường, một tên rác rưởi ngay cả giao đồ ăn đều giao không xong, thiếu quyết đoán thì như thế nào?
Nhưng mà nếu không gạch bỏ tên Hồ Vân và viết lên tên của chính mình.
Như vậy, tất cả kế hoạch của Hồ Vân đều sẽ trở nên uổng phí, Hồ Vân bỏ qua thân xác mà không tiếc hòa làm một thể với hệ thống, không phải là vì để cho chính mình có thể sống dễ chịu hơn hay sao?
âu Dương không làm gì cả mà chỉ cố kéo dài thời gian một cách vô ích, vì hắn hoàn toàn không thể tìm ra con đường nào để phá giải kế hoạch này của Hồ Vân cả.
Hắn chợt cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi, thế giới này quá phức tạp rồi. Ở đây đều là người chơi cao cấp, hoàn toàn không phải là dành cho loại người bình thường như mình tham gia.
Chính mình giống như một con rối dây ở trong tay sư phụ của mình vậy, bước đi từng bước một dựa theo con đường mà sư phụ đã vạch sẵn!
Hai tay truyền đến cơn đau nhức dữ đội làm cho đầu óc của âu Dương hơi tỉnh táo hơn một ít. Tuy trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trái tim lại giống như bị dao cắt.
Bỗng, âu Dương cảm giác có thứ gì đó cọ vào mặt của chính mình làm cho trên mặt hơi ngứa ngáy.
âu Dương mờ mịt nghiêng đầu qua thì nhìn thấy đó là sợi dây thừng đang cọ vào gương mặt của mình một cách dè dặt.
Nó hình như cảm giác được trong lòng của chủ nhân đang hết sức khổ sở, nên giống như một chú chó con chạy tới để an ủi âu Dương.
âu Dương miễn cưỡng cười cười rồi đưa tay vuốt ve sợi dây thừng. Chợt, tay của âu Dương dừng lại, bởi vì âu Dương phát hiện ở bên trong sợi dây thừng hình như có thứ gì đó.
Một hòn đá tròn trịa?
âu Dương ngồi dậy, hắn chịu đựng cơn đau nhức dữ dội trên tay rồi sờ vào chỗ nhô lên bên trong sợi dây thừng.
Sợi dây thừng hình như cảm ứng được chủ nhân muốn xem xét một vật bên trong cơ thể của mình, nên nó từ từ tách sợi dây thừng ra, một vật thể bên trong sợi dây thừng xuất hiện ở trước mặt của âu Dương!
"Đây là? Một hạt giống?" âu Dương nhìn một vật hình tròn màu nâu to cỡ ngón tay ở trước mắt, trong đầu bỗng toát ra một ý nghĩ.
Hắn lập tức nhìn về phía những xác ướp lít nha lít nhít trên trụ nâng trời to lớn kia, trong đầu của âu Dương chợt vang lên một tiếng sấm sét giữa trời quang.
"Người chơi cờ chỉ có thể đặt các quân cờ, nhưng chính các quân cờ trên bàn cờ mới chân chính ảnh hưởng đến hướng đi của ván cờ!"
Vị sư tổ này của mình!
Hình như đã cho mình một con đường khác!
âu Dương chợt đứng người lên rồi hô to về phía bầu trời: "Con ơi!"
Nghe được âu Dương la lên, đám mây đang ở trên núi Nại Hà đằng xa lập tức nhẹ nhàng bay về phía trụ nâng trời.
Sư tổ nhà mình đã từng phân làm một nửa biến thành núi Nại Hà, còn một nửa lại biến thành sợi dây thừng trên trụ nâng trời to lớn ở trước mặt này.
Vậy đám mây đó là cái gì?
Là sư tổ để lại một cơ hội sống cho sư phụ nhà mình hay sao?!
!
Mình thuận tay điểm hóa đám mây kia há không phải chính là cơ hội sống của sư phụ nhà mình sao?
Trong nháy mắt, vô vàn ý nghĩ va chạm ở trong đầu của âu Dương.
Từ những tiên nhân Thượng Cổ ngồi ngay ngắn trên bầu trời cao, đến Lý Thái Bạch chém tiên, đến sự hỗn loạn ở Cửu U và cuối cùng là sư tổ hợp đạo ở Cửu U.
Chợt, âu Dương giống như nhìn thấy được vị sư tổ nhà mình kia, vị sư tổ đứng ở phía dưới trụ nâng trời và chuẩn bị một mình hợp đạo!
Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng ánh mắt này lại làm cho âu Dương có cảm giác hết sức quen thuộc!
âu Dương giống như nhìn thấy được ý cười bên trong cặp mắt đó!
Đối mặt cách nhau vạn năm, để cho đạo tâm của âu Dương lập tức trở nên tươi sáng!
Một bộ bàn cờ to lớn bỗng xuất hiện ở trong mắt của âu Dương. Xuyên thấu qua từng lớp sương mù, âu Dương nhìn thấy được một quân cờ màu xanh nằm trên bàn cờ.
Quân cờ kia là tượng trưng cho chính mình!
Khi âu Dương đang muốn nhìn thật kỹ bàn cờ này đến cùng là do thứ quỷ gì đặt cờ thì mình đã bị kéo về đến trong hiện thực rồi!
Khóe miệng của âu Dương hiện lên vẻ tươi cười rồi nhìn vào cái tên Hồ Vân một cách đầy hung tợn. Sau khi mắng một tiếng lão hỗn đản, hắn lập tức thở phào một hơi và nhìn lên đám mây trên bầu trời.
Đây gọi là liếc mắt một cái thấy vạn năm!
Ngộ đạo ngay tại trong chớp mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận