Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 770: LỜI CUỐI SÁCH

Ta là một người xuyên việt, từ một nơi có khoa học kỹ thuật tương đối phát triển xuyên đến thế giới tu tiên.
Người ở nơi này hơi kỳ quái, bọn họ giống như đang chờ đợi ta xuyên qua!
Mặc dù ký ức đối với kiếp trước có chút mơ hồ, nhưng trong cõi u minh thì ta còn nhớ rõ, mình hình như là cô nhi.
Không nghĩ tới sau khi xuyên việt mình vẫn là cô nhi!
Xem ra mình chú định không thoát được thân phận cô nhi!
Hơn nữa còn là khách quý thường trú ở cô nhi viện!
Mẹ nó!
May mà nơi này có viện trưởng hòa ái, tiểu a di xinh đẹp, và một đám tiểu hài tử.
A, đúng, ta còn có một đệ đệ song sinh, hắn gọi âu Dạ, là tên do ta đặt cho hắn.
Hắn và ta đều rất hài lòng đối với cái tên này.
Rốt cuộc, ta được mệnh danh là một tiểu thiên tài cơ mà!
Những ngày tháng yên bình không kéo dài được bao lâu, đám hài tử trong cô nhi viện bắt đầu được nhận nuôi.
Từ khi đó bắt đầu, ta biết được thế giới này cũng không phải là một thế giới bình thường gì.
Dù sao ở thế giới bình thường cũng sẽ không có người trực tiếp bay từ trên không đến?
Viện trưởng và tiểu a di tựa hồ đã sớm dự đoán được những người này sẽ đến, cũng giống như đã sớm biết hài tử của cô nhi viện đều sẽ lần lượt rời đi.
Cho nên khi những người với quần áo ngăn nắp mang theo hài tử của cô nhi viện rời đi, ta mặc dù có chút không bỏ được nhưng từ đáy lòng cảm thấy cao hứng.
Bởi vì người dẫn bọn họ đi đều là người có bản lĩnh, được mang đi cũng đại biểu cho việc đã có nhà, cũng sẽ có người bản lĩnh dạy cho bọn họ.
Tiểu tử thúi nhà mình cũng có người mang hắn đi nhưng hắn lại còn không vui, còn muốn mang ta đi chung.
Có cơ hội không nắm chắc về sau nhất định sẽ hối hận không kịp.
Ta làm ca ca làm sao có thể kéo chân sau đệ đệ.
Hắn còn nhỏ không hiểu nhưng ta thì quá hiểu rõ rồi.
Ngày đó lúc đệ đệ ra đi, ta biết hắn đã tỉnh dậy, nhưng có đôi khi chia tay không gặp mặt, chính là sự chia tay tốt nhất, không phải sao?
Nhưng lúc ta chuẩn bị mang mục tiêu vĩ đại nhất đời này của mình là trở thành viện trưởng của cô nhi viện.
Kết quả lại có người mang ta đi mất.
Người dẫn ta đi là tiểu sư phụ nhỏ nhất, nhìn thì rất đẹp nhưng không đáng tin cậy một chút lại còn là quỷ khóc nhè.
Tùy tiện bị ta chọc mấy câu thế là bật khóc.
Cuối cùng còn muốn mắng ta.
Nhưng từ khi đó ta cũng biết rằng rất có thể ta là người chuyển thế của một người nào đó mà họ đã xác định, và họ đang chờ đợi ta đầu thai và sống lại.
Ta rất hâm mộ với người mà rất quan trọng với bọn họ, ta cũng không xác định ta có phải là người bọn họ muốn tìm hay không.
Cho nên ta cũng không phải quá muốn đi cùng với tiểu sư phụ nhưng cũng không muốn để bọn họ thất vọng.
Nhưng tiểu sư phụ rất chắc chắn ta chính là người bọn họ muốn tìm!
Ta cũng được đưa đến khoảng sân nhỏ nơi ta đang ở hiện tại.
Ở đây rất ít người và nơi này chim cũng không thèm ị, nhưng phong cảnh trong sân này thực sự rất tốt.
Mà ở chỗ này, còn có ba vị sư phụ đang đợi ta.
Người thường xuyên ôm kiếm, thỉnh thoảng tu sửa trên nóc nhà là Đại sư phụ.
Mỗi ngày ở trong phòng bếp, làm đồ ăn ngon là Nhị sư phụ.
Mỗi ngày sáng sớm đều nhảy lên trên cây đứng là Tam sư phụ.
Còn có một sư phụ khác sống ở trong một viện nhỏ cạnh chỗ gác cổng, mỗi ngày mở dàn âm hưởng rèn luyện thân thể.
Đúng, tông môn nơi ta đang ở gọi là Tiểu Sơn Phong.
Nghe tên này là biết, cái tông môn này của ta có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.
Mà lại mấy vị sư phụ, lại không thèm để ý chút nào đến chuyện này.
Giống như tông môn đóng cửa và bọn họ không có nửa xu quan hệ.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn ta đều hơi kỳ quái.
Sư phụ hay ở trên nóc nhà gõ đinh đang, có đôi khi lại đột nhiên nhìn chằm chằm ta đến xuất thần rồi tự lẩm bẩm thứ gì sau đó lại buồn bực bắt đầu tu sửa nóc phòng.
Thỉnh thoảng Nhị sư phụ bưng thức ăn ngon ra lại cười tủm tỉm nói cho ta đừng để quá mệt mỏi, tu luyện hoàn toàn không trọng yếu, ăn nhiều mới tốt cho thân thể.
Mà đứng trên tán cây là Tam sư phụ, luôn luôn nhìn tóc của ta, thở dài nói tóc của ta làm sao lại ngắn như vậy.
Mà người sư phụ ở trong viện cạnh chỗ gác cổng luôn mở dàn âm hưởng, mỗi khi nhìn thấy ta, kiểu gì cũng sẽ theo bản năng khẩn trương, rồi nhìn ta lúng túng cười cười.
Giống như ta mới là sư phụ của hắn, mà hắn là đồ đệ của ta.
Mà người mang ta lên núi là tiểu sư phụ, thì luôn luôn mặc một tà áo xanh, nằm ở trên ghế cười tủm tỉm nhìn ta, giống như nhìn như thế nào cũng không đủ.
Bọn họ luôn luôn thích đột ngột hỏi ta vài vấn đề kỳ quái.
Như muốn thăm dò ta có thật sự đang gạt bọn họ hay không vậy.
Mặc dù tông môn này kỳ quái, nhưng ta có thể cảm nhận được bọn họ rất tốt với ta.
Nơi này cũng chân chính được xem như là nhà.
Chiếc ghế dài cũng là nơi ta thích nằm nhất dưới những tán lá tươi tốt.
Nằm trên ghế dài nhìn lá cây rậm rạp, chú chó nhỏ ta mang theo đang nép dưới chân quẩy đuôi.
Lắc lắc ung dung nhìn lên trên bầu trời gió cuốn mây bay thế là hết một ngày.
Cuộc sống này thật sự rất tốt.
Về việc ta có nhớ được ký ức nào từ kiếp trước không.
Nam hài cúi đầu nhìn tảng đá xanh trong tay, dưới bóng cây, nụ cười có chút mơ hồ nhưng lại rất ôn hòa.
Với ta mà nói, điều này không quá quan trọng.
Mà giờ ta cũng không phải là Đại sư huynh gì cả. . .
Dù câu chuyện có tuyệt vời đến đâu thì cũng sẽ luôn có đoạn kết.
Câu chuyện của hắn đã kết thúc, tiếp theo nên là câu chuyện xưa của ta. . .
Nha. . .
Đúng rồi.
Nam hài hơi nghiêng đầu.
Lúc ấy, một bóng người sáng ngời hoà cùng cảnh vật đầy đầy ánh trăng phủ trên tà áo ánh màu như sắc xanh của trời ngoái nhìn lại.
Nụ cười trên gương mặt nam hài trở nên dịu dàng hơn, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
Đến đây chắc các ngươi đã đoán được tên của ta rồi.
Không sai, ta tên âu Dương,
Họ âu. . .
Tên Dương!
[Hết trọn bộ!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận