Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 446: Xuất hiện đoạn trích về những câu nói của Kiếm tiên

Trừ nhân gian ra, trời đất vẫn rất lớn.
Tuy nhiên, phạm vi ảnh hưởng của các môn phái lớn và nhỏ đan xen lẫn nhau, và dựa vào chín thánh địa lớn, họ ở trong cục diện hòa bình.
Mà ở ngoài phạm vi thế lực tông môn là phạm vi để tán tu hoạt động.
Nói họ không môn không phái là bảo vì 99% trong số bọn họ không đủ điều kiện gia nhập tông môn, chỉ có thể an ủi nói bản thân thích tự do.
Ngay cả tông môn kém nhất cũng khinh thường tán tu.
Dù gì thì khí vận chi tử được ông trời quan tâm như Triệu Tiền Tôn cũng là những người hiếm thấy.
Ngoài khí vận chi tử, còn có nguyên nhân khác để tu sĩ làm tán tu là bọn họ đã tu luyện thành công nhưng không muốn bị tông môn trói buộc, mà thích tự do.
Bởi vì những người tài giỏi thường có tính cách kì lạ.
Việc này cũng dẫn đến sự chênh lệch nghiêm trọng về thực lực của tán tu.
Chênh lệch là thật, có người mạnh tới mức không hiểu nổi nhưng cũng có người rất yếu.
Mà ở ngoài phạm vi thế lực tông môn, đám tán tu mạnh thành lập từng thành trì, cũng để cho tán tu trong thiên hạ có chỗ nghỉ ngơi.
Những thành trì này là nơi tán tu nghỉ ngơi, giao lưu kiến thức của họ, mua bán công pháp hoặc giao dịch linh thảo.
Bạch Phi Vũ được Điêu Mao cõng bay suốt hai tháng ròng rã, cuối cùng cũng tới một thành trì lớn.
Bây giờ Bạch Phi Vũ đã là người bình thường, bởi vì bị giày vò trong hai tháng nên hắn rất gầy.
Nếu không phải âu Dương ngẫu nhiên truyền chân nguyên thì chỉ sợ hắn đã bị giày vò đến chết trên đường đi.
Ngươi đã thử cảm giác ngồi trên xe đua công thức một với vận tốc 800 vòng/giờ chưa?
Nếu như chưa thì mời lần sau ngồi xe đi trên đường sắt cao tốc.
Sự hồi hộp khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết sẽ cho ngươi cảm giác giống như nhảy múa liên tục trước mặt Diêm Vương vậy.
Bạch Phi Vũ đã trải qua quá trình đó trong hai tháng nay.
Khi thành trì xuất hiện trước mặt Bạch Phi Vũ, phản ứng đầu tiên của hắn là vịn chân tường nôn hết đồ ăn trong bữa sáng ra.
Một bàn tay đập vào người Điêu Mao đang vui vẻ bên cạnh, bộ dạng của nó khiến Bạch Phi Vũ tức giận run rẩy chỉ ngón tay vào nó.
Nếu không phải con chim xanh này là âu Dã Tử chuyển thế thì hắn đã nướng nó rồi.
Sau khi Bạch Phi Vũ cảm giác như mình đã sống lại, hắn mới ngẩng đầu nhìn thành trì trước mặt.
Khi thấy tấm biển ghi tên trên cửa thành, Bạch Phi Vũ ngơ ngác.
Tường thành to lớn mang theo dấu vết năm tháng, dù có trận pháp bảo vệ vẫn không chịu đựng được sự xói mòn của năm tháng.
Hai chữ như đao khắc nói rõ tên của thành trì này: "Triều Ca".
Khi lần đầu tiên Bạch Phi Vũ nhìn thấy hai chữ này, giống như bị thời gian kéo về đến thời kỳ Thượng Cổ, lúc hắn còn là Kiếm tiên Lý Thái Bạch.
Từ khi ra đời cho đến lúc trưởng thành, từ trưởng thành đến lúc đánh bại tất cả kiếm khách trong thiên hạ thì hắn vẫn luôn sống trong tòa thành này.
Trong thành có bốn mươi sáu phường, hai phố đông, tây, Lý gia đã từng làm thành chủ, chính là chủ nhân của tòa thành này.
Mà khi còn nhỏ, hắn sống trong phủ Thành chủ, cả ngày tập kiếm, dù một khắc không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Tòa thành này đối với hắn ở kiếp trước là cảng tránh gió, cũng là lồng giam.
Bạch Phi Vũ nhìn thành trì cổ xưa trước mắt, cảm thán thời gian giống như ngưng lại trước tòa thành này, dù đã trôi qua thời gian dài như vậy mà vẫn đứng vững.
Nhìn về phía cửa thành thấy có rất nhiều kiếm tu áo trắng đi ra đi vào, mỗi vị tu sĩ đều giắt kiếm bên hông, mũi vểnh lên trời, gương mặt kiêu ngạo khó coi giống như người khác thiếu nợ hắn vậy.
Bạch Phi Vũ biết, những kiếm tu áo trắng này làm như thế là để tưởng niệm Lý Thái Bạch.
Thủ lĩnh của kiếm đạo, người mạnh nhất, Kiếm tiên Lý Thái Bạch đã chém tiên!
Cúi đầu nhìn tình trạng của mình bây giờ, trong lòng Bạch Phi Vũ cảm thấy đắng chát, sau khi hắn chuyển thế đã sa sút như vậy, thật sự khiến hắn ở kiếp trước mất mặt.
Nhưng nếu đã tới, vậy thì vào thành tham quan.
Bạch Phi Vũ tiếp tục ngẩng đầu, vừa định bước đi thì thấy một người áo xanh không biết khi nào đã bày một quán nhỏ ở tường thành, giơ vài cuốn sách trong tay, gào to với những kiếm tu đang đi ngang qua: "Mau tới, xem một chút, bản gốc những lời nói của Kiếm tiên, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, giá một viên linh thạch hạ phẩm, ngươi không mua được thì thiệt thòi, không lừa các ngươi!"
Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chó sủa phụ họa tiếng rao hàng của người áo xanh.
Dù những kiếm tu lui tới thường kiêu ngạo nhưng nghe thấy quảng cáo là những lời nói của Kiếm tiên thì nhao nhao dừng lại, nhìn những quyển sách trên tay âu Dương.
"Kiếm tiên là nhân vật cỡ nào, sao lời nói của hắn lại xuất hiện trên quán nhỏ này chứ?"
"Đừng nói có tên ngốc nào thật sự tin hắn bán những câu trích lời nói của Kiếm tiên đi?"
"Nếu hắn bán là những câu trích lời nói của Kiếm tiên, vậy ta là Lý Thái Bạch chuyển thế!"
"Vậy ta là cha của Lý Thái Bạch, ngươi mau gọi cha đi!"

Những thủ đoạn lừa gạt này mọi nhiều nhìn nhiều sẽ thành quen, có rất nhiều người dùng nó lừa gạt đám tán tu thường đi khắp thiên hạ.
Nhưng khi âu Dương tiện tay lật ra một quyển sách, dùng giọng trầm thấp, tình cảm dạt dào để đọc:
"Ta là tiên, tiên là ta, ta là tiên mạnh nhất thế gian, ta là tiên mạnh nhất trên thế giới này!"
...
Chỉ trong chốc lát, đường phố ồn ào đột nhiên yên tĩnh, đám người nhao nhao nhìn âu Dương tình cảm dạt dào đọc những lời trích ngu ngốc của Lý Thái Bạch.
Bạch Phi Vũ che mặt, dáng vẻ của Đại sư huynh có khác gì đang làm chuyện xấu hổ trước mặt mọi người đâu?
"Không được, không thể để người khác biết ta quen Đại sư huynh! Ta phải đi khỏi đây!" Bạch Phi Vũ nóng mặt xấu hổ, lặng lẽ cong người chuẩn bị rời khỏi đây.
Nói đến chuyện mất mặt, xấu hổ thì Đại sư huynh là người thành thạo nhất.
Lúc Bạch Phi Vũ chuẩn bị đi khỏi thì bốn phía vang lên rất nhiều tiếng hít thở sâu:
"Tu sĩ có thể phát biểu lời phóng khoáng như thế này sao?"
"Đúng vậy, chỉ nghe một câu mà giống như có thể nhìn thấy phong thái của Kiếm tiên trước mắt!"
"Không ngờ, cuộc đời này có thể nghe được trích đoạn lời nói của Kiếm tiên!"
"A... Ta chết đây!"
Vô số Kiếm tiên đờ đẫn nhìn âu Dương thâm tình đọc những lời nói kia, khuôn mặt bọn họ run rẩy vì vui mừng.
Cuối cùng có một thiếu niên kiếm tu mặc áo trắng đi tới trước quầy sách nhỏ của âu Dương, mở quyển sách trích lời của Kiếm tiên giống như nhặt được bảo vật, chỉ coi một lần thì đã khép sách lại.
Thiếu niên vui mừng đến đỏ mặt, nhanh chóng ném ra một viên linh thạch hạ phẩm, rồi quay người chen ra khỏi đám người.
Có người thứ nhất dẫn đầu thì trong nháy mắt có rất nhiều kiếm tu chen lấn lấy sạch chồng sách nhỏ của âu Dương.
"Cho ta một quyển! Cho ta một quyển!"
"Ta muốn lấy hai quyển! Hai quyển!"
"Ai giẫm lên chân lão tử! Khốn kiếp!"
...
Trong đám kiếm tu chen lấn, âu Dương vừa cười vui vẻ thu linh thạch vừa lấy ra từng quyển sách trích đoạn lời nói của Kiếm tiên trong không gian trữ vật đưa cho đám kiếm tu đang khao khát cầu mua.
"Thời đại này, kiếm tu đều có vấn đề về đầu óc hết sao?" Bạch Phi Vũ nhìn đám kiếm tu đang điên cuồng, cảm thấy sợ hãi khi văn hóa lịch sự của kiếm tu bị hạ thấp.
Nếu như bây giờ tất cả kiếm tu trên đời đều như vậy thì có lẽ ta nên lo lắng cho tương lai về sau của mạch kiếm tu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận