Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 525: Ta là Lý Thái Bạch chuyển thế

Lãnh Thanh Tùng sợ hãi, vậy nên hắn không ngừng nghỉ chạy từ vùng cực đông trở về.
Hắn không sợ bất cứ kẻ địch nào trên thế giới này, dù cho là ngàn khó vạn hiểm, hắn cũng dám rút kiếm khỏi vỏ.
Nhưng hắn lại sợ việc huynh trưởng sẽ tính kế hắn.
Tính kế hắn cũng không sao, huynh trưởng sẽ không hại hắn, chuyện duy nhất để Lãnh Thanh Tùng cảm thấy sợ hãi chính là.
Huynh trưởng vậy mà không nói cho hắn biết!
Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho huynh trưởng muốn giấu diếm hắn.
Hôm nay gạt được hắn, ngày mai huynh trưởng phải chăng có thể biến mất ngay trước mắt hắn?
Càng nghĩ càng thấy lo lắng, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Lãnh Thanh Tùng quay đầu bay ngược trở lại phương hướng khi hắn đến, cũng không quay đầu lại, ngay cả cây cột trụ khổng lồ kỳ lạ trước mặt hắn cũng mặc kệ.
Mà sau khi Lãnh Thanh Tùng quay đi, một thanh âm vang vọng trong lòng hắn: “Ài, tiểu tử ngươi chạy làm gì? Ta còn chưa ra mà!”
Mặc dù không biết là ai, nhưng Lãnh Thanh Tùng hoàn toàn không có thời gian trả lời chủ nhân của âm thanh trong lòng.
Ta mặc kệ, hiện tại không ai ngăn cản được ta!
Từng tiếng nổ vang lên trong không khí, làm dậy lên một làn sóng, trong nháy mắt Lãnh Thanh Tùng biến mất ở nơi cuối chân trời.
Bên trong cột trụ khổng lồ sau lưng hắn sáng lên một hào quang xanh nhàn nhạt, một bóng người mờ mịt nhìn về hướng Lãnh Thanh Tùng rời đi với gương mặt ngơ ngác.
Ủa khoan?
Đại cơ duyên thế này, tên tiểu tử áo đen kia nói không cần là không cần sao?
Dù cho hắn đang vội thì cũng nên chờ mình ra chứ!
Nói thế nào mình cũng coi như là đại lão chuyên tặng cơ duyên, nhìn mình thiếu mặt mũi đến vậy sao?
Hư ảnh thậm chí còn bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải phương thức lên sàn diễn của hắn đã có sai sót gì không.
Nhưng hư ảnh cũng không sốt ruột, chậm rãi lần nữa quay vào bên trong cột trụ khổng lồ.
Hắn biết, tên tiểu tử áo đen kia sớm muộn cũng sẽ trở lại.
Lãnh Thanh Tùng quay đầu trở về, lần này hắn gần như dùng hết toàn lực lao đi.
Hắn thậm chí còn không quan tâm đến sự tồn tại của những con quái vật khổng lồ đã sống dưới biển sâu vô số năm kia.
Chỉ cần những thứ đó dám đứng trước mặt ngăn cản hắn, chưa đợi Lãnh Thanh Tùng tới gần, đều sẽ bị Thanh Liên kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ đè bẹp ngay tức khắc.
Ban đầu, vẫn còn có những quái vật khổng lồ cố chấp, cảm thấy phẫn nộ với tên tiểu tử dám công khai xâm nhập lãnh đại của chúng.
Thân thể che khuất bầu trời ngăn cản trước mặt Lãnh Thanh Tùng, muốn chôn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này vào trong biển sâu.
Sau khi từng con quái vật hóa thành vũng máu bãi thịt, đám gia hỏa này mới chịu thành thật ngoan ngoãn.
Chúng vờ như không nhìn thấy tên kiếm khách áo đen tự tiện xông vào lãnh địa của chúng nữa.
Lúc tới đây hắn chỉ là không muốn gây chuyện, đi đường vòng cũng không sao, nhưng khi về lại quá bàng hoàng và tức giận đến nỗi ai ngăn cản hắn sẽ phải chịu chết!
Một đóa Thanh Liên to lớn bao trùm kiếm khách áo đen, thuật phi hành tốc độ cao kèm theo những tiếng nổ trong không khí, khiến vực biển bên dưới bị vạch ra thành hai con sóng lớn.
Lãnh Thanh Tùng trong lòng nóng như lửa đốt nên càng thêm khó chịu, lộ trình gần hai tháng, bị hắn thẳng tay rút ngắn còn nửa tháng.
Ngựa không ngừng vó trở lại Thanh Vân tông, bất chấp mỏi mệt mà đẩy cửa sân Tiểu Sơn Phong, hắn nhìn thấy huynh trưởng đang nhàn nhã ngồi trên ghế nằm xếp giấy.
Dưới tán lá xanh, huynh trưởng nằm dưới bóng cây, tay xếp hạc giấy, bên chân có rất nhiều hạc giấy đã xếp xong.
Tịnh Tử cuộn mình bên chân ngủ gật, thậm chí trên thân chó còn rải rác vài con hạc giấy.
Hết thảy mọi thứ trong tiểu viện giống hệt như khi hắn rời đi.
Khiến cho người ta nhìn thoáng qua cũng cảm thấy trong lòng yên bình hơn rất nhiều.
Khi trở lại nhìn thấy huynh trưởng, trong lòng Lãnh Thanh Tùng đột nhiên trầm tĩnh lại.
Cả người dường như bị rút sạch khí lực, ngọn núi đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất, tầm nhìn của Lãnh Thanh Tùng suýt chút đã tối sầm hôn mê.
Nhưng ngọn núi đè nặng trong lòng biến mất, trong nháy mắt lại trần ngập trong lửa giận.
Tính kế hắn như thế còn không cho hắn nói, huynh trưởng lại còn có tâm tình ngồi ở đó xếp giấy!
Hiện tại huynh trưởng thật sự xem hắn là người ngoài!
Từ khi hắn được huynh trưởng nhặt được, hắn một mực đi theo bên cạnh huynh trưởng.
Lãnh Thanh Tùng chưa từng chịu ấm ức như vậy!
Mệt mỏi vì ngày đêm đi đường cùng lửa giận với âu Dương đã khiến cho Lãnh Thanh Tùng lần đầu tiên tức giận thực sự với âu Dương.
Hắn ôm kiếm đi về phòng của mình, sau một hồi trút giận, hắn ngủ thiếp đi trên giường.
Huynh trưởng vậy mà cũng không hỏi hắn rốt cuộc bị làm sao, cứ thế đi ngủ!
Lãnh Thanh Tùng tỉnh lại sau giấc ngủ, thần thức đảo qua phòng của âu Dương, trong lòng càng thêm chán nản.
Huynh đã không để ý tới ta, ta cũng không thèm để ý tới huynh!
Như là đứa bé nổi giận, mặc dù hơi ngây thơ, nhưng thật sự có tác dụng!
Lãnh Thanh Tùng nín thở đập nát mái nhà, khi hắn xấu hổ đứng lên giữa đống đổ nát, hắn nghe được tiếng âu Dương giơ tay đầu hàng!
Trên mặt đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức ngạo mạn hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia đắc ý, thoáng cái đã đến trước mặt âu Dương.
âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mặt, trong lòng vui mừng lại nhiều thêm một tia thương yêu.
Đây chính là đứa nhỏ tiêu chuẩn do chính hắn một tay nuôi dưỡng, không để ý tí, nó đã cao hơn hắn một cái đầu.
Nhưng trong mấy vị sư đệ, âu Dương cảm thấy hắn bỏ bê Lãnh Thanh Tùng nhiều nhất.
Sự áy náy của âu Dương bị Lãnh Thanh Tùng nhìn thấy, vốn hắn còn suy nghĩa muốn giận dỗi cũng lập tức ném ra sau đầu.
Nhìn âu Dương trước mặt, Lãnh Thanh Tùng không chút do dự mà nói: “Nếu huynh trưởng không thích ta tu đạo, vậy ta không tu nữa!”
âu Dương kinh ngạc một chút, sau đó lập tức tức giận nói: “Ta lúc nào không thích ngươi tu đạo, tiểu tử ngươi không có chuyện gì làm hay sao mà tự viết kịch bản nhiều như vậy?”
Lãnh Thanh Tùng do dự hỏi: “Huynh trưởng nếu đã biết chuyện của ta, vì sao không nói luôn trước mặt ta, ngược lại muốn ta đi một chuyến về vùng cực đông làm gì?”
Thanh âm mang theo sự giận dỗi không dễ giảng hoà, thậm chí còn có một tí ấm ức.
“Đi cũng không phải ta muốn hại ngươi, chuyến này có thu hoạch được gì không?” âu Dương cẩn thận liếc Lãnh Thanh Tùng một cái, sau đó tò mò hỏi.
Lãnh Thanh Tùng sững sờ, trên mặt nhiều một tia kinh ngạc, có thể nói cho huynh trưởng biết là hắn bởi vì khó hiểu với hành động của huynh trưởng, quay người chạy nhanh quá, chưa lấy được gì đã trở về rồi hay không?
Chuyện này nói ra không khỏi mất mặt quá.
Nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng ấp úng, âu Dương thất bại mà che trán.
lão Nhị nhà hắn mặt lạnh tim nóng, nhưng đầu óc lại có hơi kém thông minh.
Có điều, chuyện này cũng không trách hắn được…
Kiếm tu ở thế giới này, đầu óc đều có vấn đề…
Nhìn thấy âu Dương làm ra bộ dạng bị mình đánh bại, Lãnh Thanh Tùng hơi lo lắng gấp gáp, suy nghĩ hồi lâu.
Dường như đột nhiên nảy ra được gì đó.
Từ khi hắn lần thứ nhất xuống Cửu U cảm giác được kiếm ý của Lý Thái Bạch, trong lòng Lãnh Thanh Tùng liền có một suy nghĩ động trời.
Mà hồi tưởng về lần đi đến vùng cực đông, lần nữa cảm nhận được Thanh Liên kiếm ý trên cây cột trụ khổng lồ kia.
Trong lòng Lãnh Thanh Tùng càng thêm tin tưởng suy nghĩ kia của hắn.
Nghĩ tới đây, Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm trong tay đưa cho âu Dươn, dùng sắc mặt thần bí và giọng điệu kỳ cục mà hỏi:
“Huynh trưởng, huynh có phải đã sớm đoán được, ta thật ra chính là Lý Thái Bạch chuyển thế hay không?”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận