Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 236: Ở đâu có nhân vật phản diện chồng chất tội ác?

Động Hư Tử bị túm cổ áo cũng không tức giận mà chỉ lẳng lặng nhìn âu Dương, ánh mắt bình tĩnh còn chứa ý cười, nhìn qua rất cao thâm khó lường.
Trong nháy mắt, âu Dương cảm thấy hình ảnh của Động Hư Tử và Hồ Vân dường như trùng khớp với nhau.
âu Dương cả kinh, lắc đầu, lập tức nện một cú đấm vào hốc mắt Động Hư Tử.
Động Hư Tử kêu kêu lên thảm thiết, chân nguyên chấn động, đánh bay âu Dương Chấn ra ngoài, che mắt mắng: "Tiểu vương bát đản, ngươi có tật xấu gì đấy, vậy mà thật sự dám đánh đạo gia!"
âu Dương lăn một vòng trên mặt đất, làm như không có việc gì đứng lên, phủi bụi bặm không dính trên người, trong lòng còn sợ hãi nói: "Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn giống như lão già nhà ta, ta đang đánh để cho ngươi tỉnh táo trở lại đấy."
Động Hư Tử ôm một con mắt gấu trúc, nhào về phía âu Dương, đấm bôm bốp hai cú lên trên mặt âu Dương.
âu Dương kêu lên thảm thiết như từ nhỏ mình đã không phải là người chịu thiệt, cố chịu đựng cơn đau đớn, hắn híp mắt cắn mạnh vào đùi Động Hư Tử.
Một người là chưởng giáo thánh địa, một người là phong chủ đại diện, lại giống như hai kẻ lưu manh đánh nhau trên mặt đất.
"Có phải ngươi có bệnh không đấy? Phạm thượng? Khi sư diệt tổ? Đạo gia ta phải ném tro cốt của ngươi đi!" Quần áo của Động Hư Tử đều bị xé rách, hắn chỉ vào hai con mắt gấu trúc của âu Dương mà chửi ầm lên.
Tiểu tử này có phải là quái vật không vậy? Dù sao đạo bào này của mình cũng được coi như một bảo khí, cứ xé tay không như vậy được hả?
âu Dương mang hai con mắt gấu trúc nằm trên mặt đất, giận dỗi nói: "Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi giết ta đi, một đám người mắc bệnh thần kinh mỗi ngày giả bộ cũng không xong, phiền chết ta rồi!"
Lão đầu nhà mình là như vậy, Động Hư Tử trước mắt cũng như vậy, làm như thể bọn họ đều chí công vô tư, lúc nào cũng bày ra hình ảnh tích cực tươi sáng của tương lai.
Nhưng đây lại là thứ âu Dương không cần nhất, nếu trong tương lai tất cả thân nhân mà âu Dương quen biết đều chết, vậy thì tương lai này còn không bằng bây giờ diệt thế cho thống khoái.
Động Hư Tử hít thật sâu, che mắt ngồi trên bồ đoàn, đau đầu nhìn âu Dương đang nằm ăn vạ.
Mình cũng thật sự già rồi nên mới dễ mềm lòng, nếu vào lúc mình còn trẻ thì tiểu tử này đã sớm bị mình treo trên đỉnh núi Thanh Vân phong rồi.
Động Hư Tử tức giận mở miệng nói: "Đừng nằm trên sàn nhà của ta, muốn nằm thì cút đi!"
âu Dương giận dỗi nói: "Kéo con trai ruột của ngươi ra cho ta liếc mắt một cái là được, nếu không hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này cho ngươi coi!"
âu Dương hạ quyết tâm hôm nay phải tận mắt nhìn thấy rốt cuộc Lăng Phong là thành phần gì, hoàn toàn không để ý tới lời Động Hư Tử nói.
Nhìn âu Dương bày bản lĩnh dù ngươi đánh chết ta cũng vô lại, Động Hư Tử càng thêm đau đầu.
Mình không giỏi sắp xếp mọi thứ trong im lặng giống lão tiểu tử Hồ Vân kia nhưng kế hoạch của mình cũng không thể thay đổi bởi vì hành động theo cảm tính của âu Dương được.
Động Hư Tử quả quyết từ chối nói: "Đây là điều không thể! Ngươi nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Tiểu tử, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, ngươi hoảng cái gì chứ hả?"
Trong lời nói của Động Hư Tử có ẩn chứa hàm ý khiến cho âu Dương phải yên tĩnh hồi lâu, sau đó hắn mới thản nhiên đứng lên, dường như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hắn lại ngồi đối diện với Động Hư Tử, Động Hư Tử có một con mắt gấu trúc, âu Dương mang hai con mắt gấu trúc.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ngươi có sức lực ở chỗ ta nói nhảm còn không bằng coi chừng đám sư đệ kia của ngươi, hết đứa này tới đứa khác cũng sắp lật trời rồi, ngươi thân là đại sư huynh mà cũng mặc kệ sao?" Động Hư Tử trừng mắt gấu trúc nhìn âu Dương, hừ lạnh nói.
Vẻ mặt âu Dương vô cùng đắc ý: "Sư đệ nhà ta người nào người nấy đều là long phượng, không cần ta quan tâm vậy đâu!"
"Không quan tâm? Vậy vết thương trên tay ngươi từ đâu mà có?" Động Hư Tử liếc mắt nhìn vết thương trên tay do âu Dương không cẩn thận làm lộ vết đao rạch chi chít.
âu Dương không tự nhiên mà giấu tay sau lưng, làm bộ kiêu ngạo: "Tiểu gia ta dốc lòng tu luyện đạo pháp vô thượng, lão tiểu tử ngươi cứ chờ đấy đi, chờ tiểu gia ta học xong trở về, ngươi sẽ là người đầu tiên ta nguyền thành đại ngốc tử!"
"Sư phụ ngươi là cái đồ vô lương tâm, có điều quả thật tín nhiệm ngươi, có muốn đến chỗ ta làm đệ tử thân truyền hay không? Đợi vài năm nữa, ta thưởng cho ngươi làm chưởng giáo mấy chục năm đã được chưa?" Động Hư Tử mở miệng trêu ghẹo.
âu Dương lắc đầu như trống bỏi, đùa giỡn cái âm phủ nhà ngươi, làm đệ tử cho ngươi? Ngươi không biết trình độ thu đồ đệ của mình ở đâu sao?
Nhưng Đồ Đồng Hư Tử nhắc tới Hồ Vân vẫn khiến âu Dương thoáng chốc im lặng.
Giữa hai người lại lâm vào tĩnh lặng ngắn ngủi.
Cuối cùng vẫn là Động Hư Tử mở miệng nói: "Ngươi có chắc chắn không? Dù sao thì những gì bọn họ muốn làm không hề đơn giản."
âu Dương lại thản nhiên cười, mở miệng nói: "Sư phụ ta chính là một người không có bản lĩnh, ta cũng là một người không có bản lĩnh, bọn họ có thể đi tới mức nào thì phải xem chính bọn họ rồi."
"Nhưng mà!" Sắc mặt âu Dương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dùng đôi mắt gấu trúc nhìn Động Hư Tử.
"Cho dù bọn họ có thất bại đi chăng nữa thì cũng không tới phiên bất kỳ kẻ nào khoa tay múa chân, ta sẽ tự đưa bọn họ về nhà! Không tới phiên bất kì một ai!"
Những lời này bị âu Dương gằn từng chữ ra.
Là nói cho Động Hư Tử nghe, cũng là nói cho người khác nghe.
Động Hư Tử bị vẻ mặt kiên quyết của âu Dương gợi lên ký ức đã sớm quên đi, không khỏi bật cười.
Mình và Hồ Vân có thể dễ dàng tha thứ cho âu Dương này nhiều lần như vậy, nguyên nhân lớn nhất là âu Dương rất giống một số người xưa.
Thanh Vân thất tử đã từng rất chói mắt!
Động Hư Tử dùng vẻ mặt thổn thức ôm một con mắt gấu trúc, âu Dương nhìn thế nào cũng cảm thấy rất buồn cười.
âu Dương lấy giấy bút từ trong ngực ra nói: "Giúp ta viết một tờ bái thiếp!"
Động Hư Tử nhớ lại quá khứ lập tức đứng lên, thất thanh nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Đầu tiên là Kiếm tông, sau đó là Bồng Lai tiên sơn, không biết tiếp theo lại đến phiên thánh địa xui xẻo nào đây?
Nghịch tử này nhất định phải đưa chín đại thánh địa tới đây một lần thì mới thư thái sao?
âu Dương gõ bàn bất mãn: "Biểu cảm của ngươi là sao đây hả, ta và sư đệ ta đều là vì tình đoàn kết hữu nghị giữa chín đại thánh địa đó!"
"Tình nghĩa ngươi nói đó có đến mức muốn kế thừa cả chức chưởng giáo của thánh địa khác hay không?" Động Hư Tử hoài nghi nhìn âu Dương.
Bây giờ hễ ra là Thái A lo chuyện Vấn Kiếm trì, đã phiền muộn tới mức không ngủ được, mỗi lần muốn truyền tin truyền âm là lại chạy tới chửi ầm lên với mình.
Động Hư Tử hoàn toàn có lý do tin rằng lần này âu Dương đi tới thánh địa nào khác chỉ vì tình hữu nghị, nói không chừng cũng có thể lập tức đăng cơ ở nơi đó!
"Không viết, trừ phi ngươi đánh chết ta!" Động Hư Tử buông tay, tỏ vẻ mình không làm việc này.
âu Dương nhìn Động Hư Tử bày vẻ đánh chết cũng không viết, hắn đành phải mở miệng nói: "Lần này ta không đi, chỉ để cho Trường Sinh nhà ta đi. Đừng quên, Trường Sinh nhà ta hiện giờ còn mang danh hào thánh tử Thanh Vân! Thấy Thánh tử như thấy chưởng môn, lời này là chính ngươi nói đó!"
Thánh tử? Đồ chơi kia ngày mai ta còn có thể lập thêm trăm tám mươi cái, thứ đồ chơi này không phải muốn bao nhiêu là có bao nhiêu à?
Nhưng Động Hư Tử nghe thấy âu Dương nói là Trần Trường Sinh đi thì cũng yên tâm hơn không ít. Động Hư Tử cũng coi như khá hiểu rõ Trần Trường Sinh.
Làm người cẩn thận, làm việc quang minh chính đại.
Chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!
Động Hư Tử cầm bút viết lên, vừa viết vừa bảo âu Dương truyền lời mình, nói Trần Trường Sinh đi thì đi cho thành thật!
âu Dương nhìn Động Hư Tử hạ bút thì nhanh chóng gật đầu, chỉ cần chịu viết là được, lời nói của lão đầu cũng cứ coi như đánh rắm là được.
Sau khi Động Hư Tử đưa bái thiếp cho âu Dương, âu Dương giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi:
"Lão đầu, ngươi có biết ở đâu có nhân vật phản diện chồng chất tội ác không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận