Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 408: Bí văn(*) của Đại Chu

(*)Bí văn: những chuyện ít người biết.
Triệu Tiền Tôn ở bên cạnh cũng yên lặng cách xa Trần Trường Sinh một chút, những lời Trần Trường Sinh nói vừa rồi quả thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Một đại nam nhân lại nói thế với một đại nam nhân khác, thật sự có hơi cảm lạnh.
Trần Trường Sinh cười khổ một tiếng, khoát tay nói: “Ta không phải có ý đó…”
âu Dương khinh thường phất phất tay áo nói: “Ta biết ngươi không phải có ý đó, nhưng lão tam, ngươi trước hết ngồi xa xa ra tí!”
So với ba người ngồi trên đồng xu vẫn còn tâm trí đùa giỡn nhau, Lãnh Thanh Tùng ngự kiếm mà đi, nội tâm như đang lâm vào một cuộc thiên nhân giao chiến, ánh mắt kiên định.
Hắn không phải là đồ ngốc, vị sư nương ở Vạn Yêu quốc kia cũng không thông minh đến thế, nàng đã muốn huynh trưởng giết chết Thường Hiểu Nguyệt thì nhất định phải có nguyên nhân.
Liên hệ đến lần cuối cùng mình và huynh trưởng đến nhân gian, khả năng rất lớn là có liên quan đến sư phụ Hồ Vân.
Cho nên nếu là ý của sư phụ, bên trong chuyện này nhất định ẩn chứa thâm ý sâu xa, không thể cùng mình chia sẻ được.
Mà chuyện này huynh trưởng cũng đồng ý, vậy chắc không sao.
Mình vốn không giỏi suy nghĩ, những chuyện có thể dùng kiếm để chém thì cũng không cần mình phải suy nghĩ.
Đã như vậy, chuyện này cứ để ta giải quyết!
Trong nháy mắt, Lãnh Thanh Tùng trong lòng lập tức bừng sáng, Thanh Liên hiện lên trong mắt hắn, hắn xuyên qua không gian rồi biến mất ngay tại chỗ.
“Trời má! Lão nhị đi đâu rồi?” âu Dương kinh ngạc hỏi khi hắn nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng biến mất ngay tại chỗ.
“Nhị sư huynh chắc là phá vỡ không gian để đuổi theo.” Trần Trường Sinh ở bên cạnh đáp.
“Không hổ danh nhận được truyền thừa của tiên nhân ha, chưa đến cảnh giới đại tu sĩ mà đã có thể phá vỡ không gian!” Triệu Tiền Tôn bên cạnh cũng kinh ngạc trước tài năng thiên phú kinh khủng của Lãnh Thanh Tùng.
Ba người mất đi mục tiêu cũng lập tức dừng lại, âu Dương một lần nữa mang chiếc váy trắng Lãnh Thanh Tùng từng mặc, đưa cho Triệu Tiền Tôn rồi nói: “Lão Triệu, tiếp tục thi phép tìm người.”
Triệu Tiền Tôn cười khổ một tiếng lắc đầu nói: “Huynh đệ, sợ là không được, vừa rồi ta vừa thử xong, xà tinh kia vận dụng pháp tắc, ta không cách nào dùng phép Thiên Diễn được nữa”
“Vậy làm sao đuổi theo đây?” âu Dương trầm tư một chút, nhìn cuộn cáo thị trong tay thêm lần nữa, trong đầu lập tức nảy ra một ý.
âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn hỏi: “Lão Triệu ngươi hành tẩu bên ngoài cũng khá nhiều, giữa đất trời có khoảng nhân gian nào gọi là Đại Chu không?”
Triệu Tiền Tôn suy nghĩ, mờ mịt lắc đầu trả lời: “Huynh đệ có chỗ không biết, tu sĩ chúng ta cũng không dễ dàng đi đến nhân gian, cho nên ta cũng không biết nhiều lắm về nhân gian.”
Lúc này, Trần Trường Sinh ở bên cạnh lên tiếng nói: “Đại sư huynh, ta nghĩ là ta biết Đại Chu ở đâu!”
“Ngươi biết?” âu Dương nghi hoặc nhìn Trần Trường Sinh, tiểu tử này ngày thường còn chẳng muốn bước ra khỏi Tiểu Sơn phong, làm sao có thể biết nhân gian này được, chẳng lẽ trước khi trùng sinh, Trường Sinh đã từng đi qua nhân gian này sao?
Trần Trường Sinh nhẹ gật đầu nói: “Đại sư huynh có điều không biết, Lăng Phong sư huynh đã từng mời ta cùng đi trảm trừ tâm ma của hắn, không biết huynh còn nhớ hay không?”
Nói đến đây, âu Dương cũng nhớ đến người bị hệ thống phế vật kia đánh giá là “Lăng Phong mất đi sư đệ, tâm tình đại biến.”
Thấy âu Dương đã nhớ ra, Trần Trường Sinh lại tiếp tục nói: “Nơi ta và Lăng Phong sư huynh đến cùng chính là nhân gian huynh và Nhị sư huynh từng đến, Đại Đường, hiện tại đã thay đổi triều đại, trở thành Đại Chu!”
Đợi chút đã?
Mới có mấy năm chăm chỉ làm việc, Tiểu Tạ của thành Phong Diệp đã phản Đường phục Chu rồi?
Không hổ là tên phản tặc tiêu chuẩn mà mình vừa liếc mắt đã nhận ra, làm việc quá nhanh!
âu Dương tấm tắc kinh ngạc, cảm giác giống như mọi thứ lại lần nữa quay về điểm xuất phát.
Quanh đi quẩn lại, không nghĩ tới, nơi buộc bọn nhúng tay sau màn phải lật bài ngửa vậy mà lại là nhân gian mà mình xuyên đến lúc trước.
Vận mệnh thật kỳ diệu!
âu Dương còn đang cảm thán vận mệnh thì đột nhiên bị Trần Trường Sinh nhét cho một quyển sách, âu Dương mờ mịt nhìn quyển sách còn dày hơn cả đầu mình, chưa dám hỏi thêm câu gì.
Trần Trường Sinh bên cạnh lại lần nữa mở miệng nói: “Đại sư huynh, đây là những ghi chép lịch sử của nhân gian đó suốt mấy năm nay, mặc dù không toàn diện, nhưng cũng có thể gọi là đại khái!”
Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Trần Trường Sinh, âu Dương không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên đứa nhỏ nhà mình không bị Lăng Phong mê hoặc dễ dàng như vậy, sau lưng đã có dự phòng chuẩn bị.
âu Dương tùy ý lật xem một lượt, không quá toàn diện trong miệng Trần Trường Sinh, đơn giản là đang tỏ ra khiêm tốn.
Trong quyển sách này ghi chép kỹ càng toàn bộ từ giai đoạn khởi nghĩa đến lúc bị hủy diệt của triều Đại Đường, cuối cùng là tất cả quá trình thành lập Đại Chu.
Ngay cả mấy chục tòa thành khởi nghĩa lục đục đối đầu với nhau, hay cả đồ quân nhu nhân mã cũng đều được ghi chép kỹ càng.
Tiểu tử này sẽ không rải một đống khôi lỗi tại nhân gian kia đi ha?
âu Dương đột nhiên dừng ánh mắt lại trên một dòng ghi chép:
“Đại Đường mùa thu năm 875, thành chủ Tạ Tân Tri của thành Phong Diệp chết bất đắc kỳ tử, Vương Tiểu Minh lãnh đạo Phong Diệp thành, đổi tên thành Vương Mãng!”
Tạ Tân Tri chết rồi? Nhân vật phản diện chính khí cương trực tiêu chuẩn ấy vậy mà chết rồi?
Tiểu tùy tùng Vương Tiểu Minh, một đứa cô nhi ở thành Phong Diệp, vậy mà lại trở thành thành chủ của thành Phong Diệp?
âu Dương không thể tin lật đến trang cuối, trên đó viết rõ ràng:
“Đại Đường năm 877, Vương Mãng mang theo mười chín đại quân binh mã chinh phạt kinh đô Đại Đường, đổi quốc hiệu thành Đại Chu!”
“Con mẹ nó quá ảo ma!” âu Dương thở dài một hơi, nhìn bản ghi chép này mà nhẹ nhàng nói.
“Đại sư huynh đối với chuyện Tạ Tân Tri chết bất đắc kỳ tử và chuyện Vương Mãng soán ngôi có điều gì nghi ngờ sao?” Trần Trường Sinh cười hỏi.
âu Dương gật một cái, rồi lại lắc đầu nói: “Thế sự vô thường, không ai biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, sự tình phát triển đến nước này, không ai có thể đoán trước được.”
Trần Trường Sinh cười không nói, chỉ gật đầu đồng tình: “Thế sự quả thật vô thường, chỉ cần tận lực thay đổi thành dáng vẻ mình mong muốn là đủ rồi.”
Từng chữ mạnh mẽ vang lên, nặng nề rơi trên mặt đất.
Nếu như những lời này là do người khác nói, âu Dương chỉ xem như một câu quote truyền động lực mà thôi, nhưng nếu như câu nói này là do Trần Trường Sinh nói, chỉ sợ tên tiểu tử này đã làm được rồi!
“Tiểu tử ngươi đóng vai trò gì trong chuyện này?” âu Dương khép sách lại, nhìn Trần Trường Sinh rồi bất đắc dĩ hỏi.
Trần Trường Sinh không trả lời, chỉ cầm lấy cuộn cáo thị kia, nhìn ấn ký của Hoàng đế phía dưới bảng cáo thị mà ung dung thầm thì:
“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận