Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 148: Ngự chó phi hành

Triệu Tiền Tôn thức thời đứng ở bên Bạch Phi Vũ, nhận được sự khẳng định của Bạch Phi Vũ.
Từ nhỏ Triệu Tiền Tôn đã lang thang trong tán tu, hiểu biết rất nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, cũng hiểu sâu sắc, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Triệu Tiền Tôn nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Bạch Phi Vũ, trong lòng hắn âm thầm thở dài một hơi, ngay sau đó lại mắng to trong lòng.
Chính mình đã gieo cho mình sáu quẻ, mỗi lần đều biểu thị chỉ cần mình tiến vào bên trong bí cảnh tiên nhân, mình sẽ có cơ duyên lớn!
Mẹ nó, từ cổng Chú Kiếm thành cho tới bây giờ, đừng nói cái gì đến cơ duyên, thiếu chút nữa người một nhà cũng không gặp được, bây giờ còn bị vây ở chỗ này mặc cho người xâu xé!
Chẳng lẽ vận khí tốt của mình từ nhỏ đã dùng hết rồi?
Tuy rằng vận khí mình vẫn luôn vô cũng không hợp thói thường, ra cửa nhặt được túi trữ vật của tu sĩ, leo núi có thể đào được linh thảo, sau đó không cẩn thận rơi vào trong sơn cốc thì lại có thể đạt được truyền thừa đại tu sĩ…
Bởi vì có đủ loại chuyện bất ngờ mới làm cho mình có thể mới hơn hai mươi tuổi đã đạt tới kỳ Kết Đan mà tán tu tầm thường dùng cả đời cũng không thể đạt tới!
Có vận khí nghịch thiên như vậy, Triệu Tiền Tôn ngược lại càng thêm chú ý cẩn thận, sau khi có được phương pháp thôi diễn của bí pháp Thượng Cổ "Thiên Diễn Lục Hào" nghịch thiên.
Triệu Tiền Tôn càng thêm tin tưởng câu nói việc do người làm.
Thầy bói mới là người không tin số mệnh nhất!
Cho nên sau khi xem xét thời thế, Triệu Tiền Tôn quyết đoán ném cành ô liu về phía Bạch Phi Vũ!
Xem ra hiệu quả vô cùng tốt, dưới sự trợ công của đám kiếm tu dùng chung nửa đầu óc, có vẻ như mình đã thành công thu được thiện cảm của vị kiếm tu áo trắng có thực lực khủng bố kia.
Hắn đang chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục cho những kiếm tu này một chút thuốc mê, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một tiếng nổ rất lớn từ trong cung điện truyền đến.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, âu Dương và Trần Trường Sinh nâng cao Lãnh Thanh Tùng mà vung chân chạy ra từ trong cung điện!
âu Dương vừa chạy vừa kêu Bạch Phi Vũ: "Tiểu Bạch! Chạy mau! Nơi này sắp không còn rồi!"
Bạch Phi Vũ một tay cầm kiếm quay đầu lại, kinh hãi phát hiện Lãnh Thanh Tùng được nâng cao lên đang hấp thụ bí cảnh tiên nhân này!
Vậy mà truyền thừa kiếp trước của mình là cả tòa bí cảnh này?!
Bạch Phi Vũ không hề nghĩ ngợi, liếc mắt nhìn thoáng qua những kiếm tu bị mình đánh hôn mê, nâng tay áo lên vung một cái, những kiếm tu này lập tức rơi vào trong đám người đang không biết làm sao ở đối diện.
Bạch Phi Vũ không hề bảo trì phong độ, quát lớn với các kiếm tu: "Không muốn vĩnh viễn ở lại chỗ này thì mang theo bọn họ chạy nhanh lên! Mau!"
Các kiếm tu còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy hai người âu Dương khiêng cái gì đó liều mạng chạy tới, mà không gian phía sau âu Dương giống như là bị một cỗ lực lượng to lớn bóp méo điên cuồng, bị thứ đang được âu Dương khiêng hấp thụ vào!
"Chết tiệt! Thứ gì vậy!"
"Ngươi đừng tới đây!!!"
"Chạy đi, lăn tăn cái gì!"

Không gian cũng có thể bị hấp thụ vào, đây phải là dạng đại lão gì hả!
May mà bị Bạch Phi Vũ chắn ở trước cửa, bằng không mình chết như thế nào cũng không biết!
Lúc này các kiếm tu trở nên rất đoàn kết, nâng các tu sĩ đã ngất đi ở dưới chân lên ngự kiếm bỏ chạy giống ngựa bị trúng tên trên mông!
Trong nháy mắt, kiếm tu mênh mông đã biến mất trên quảng trường ở bên ngoài cung điện, chạy về phía cửa vào bí cảnh ban đầu.
âu Dương nâng Lãnh Thanh Tùng cảm giác được rõ ràng, cho dù có bùa chú của Trần Trường Sinh gia trì, tốc độ của vẫn không nhanh bằng tốc độ hấp thụ của Lãnh Thanh Tùng.
Lực lượng lôi kéo càng lúc càng lớn giống như muốn hút mình vào đóa sen xanh ở giữa lông mày Lãnh Thanh Tùng.
Bị hút vào không gian sẽ như thế nào thì âu Dương không biết, nhưng hẳn là không bị hút vào mới là tốt nhất, điểm này âu Dương vẫn hiểu được.
Chết tiệt!
Nếu mình biết ngự kiếm phi hành thì sẽ không chật vật đến mức như vậy!
"Chủ nhân không ngự kiếm phi hành được, không bằng ngự ta đi? Để ta!" Tịnh Tử buộc ở thắt lưng quần lập tức hiểu được đây là thời điểm để mình tranh công!
Nghe được những lời này của Tịnh Tử, hai mắt âu Dương sáng ngời, đúng vậy, Tịnh Tử này chính là vỏ kiếm của Kiếm tiên biến thành, chẳng phải là loại chuyện phi hành này đưa tay liền tới sao?
Chân khí trong cơ thể âu Dương rót vào Tịnh Tử đang ở bên hông, Tịnh Tử từ trên thắt lưng âu Dương nhảy xuống, dùng bốn cái chân ngắn điên cuồng chạy trốn.
Chân khí màu vàng nhàn nhạt bao phủ trên người chó lạp xưởng Tịnh Tử, thân thể Tịnh Tử đang nhanh chóng biến hóa!
âu Dương thấy một màn quen thuộc trước mắt, cao hứng phấn chấn quát: "Đến rồi! Chó lạp xưởng tiến hóa!"
Ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, vốn chỉ có chó lạp xưởng dài nhỏ, sau đó hình thể cấp tốc tăng vọt, biến thành chó lạp xưởng khổng lồ dài hơn hai mét.
Tuy rằng đã biến lớn lên, nhưng bộ dáng lại không có gì thay đổi.
Bốn cái chân ngắn chạy như bay, hư ảnh chó lạp xưởng đang chạy nhanh tới trước mặt âu Dương, đột nhiên nói với âu Dương: "Chủ nhân! Nhảy lên trên lưng của ta!"
Rốt cuộc mình cũng có thể bay sao?
âu Dương kích động hét lớn một tiếng, sau đó cùng Trần Trường Sinh nâng Lãnh Thanh Tùng nhảy lên trên lưng chó lạp xưởng.
Miệng chó của chó lạp xưởng đột nhiên phun ra một luồng chân khí hình nón giống như một bộ máy phóng tên lửa!
Dưới sự thúc đẩy của chân khí hình nón, chó lạp xưởng bay vút lên trời!
Đến lúc này cuối cùng thì âu Dương cũng thực hiện được tâm nguyện mười mấy năm, rốt cuộc mình đã có thể bay trên bầu trời!
Người khác đều là ngự kiếm phi hành, chính mình ngự chó phi hành.
Không chênh lệch lắm, tất cả mọi người đều giống nhau.
Mà Bạch Phi Vũ cũng ngự kiếm lên, nhìn thấy Triệu Tiền Tôn bị vây ở trong trận tán linh đang gấp gáp lại xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng nhưng không ra được.
Lấy ngón tay làm kiếm hướng một ngón tay về phía Triệu Tiền Tôn, trong nháy mắt, Tán Linh trận xung quanh Triệu Tiền Tôn bị phá vỡ, Bạch Phi Vũ bay đến bên cạnh Triệu Tiền Tôn, vươn tay, nhàn nhạt nói: "Bắt lấy!"
Triệu Tiền Tôn cảm kích nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ, đưa tay bắt lấy tay Bạch Phi Vũ đưa tới, xoay người lên phi kiếm của Bạch Phi Vũ.
Mà khi Triệu Tiền Tôn vừa giẫm lên phi kiếm của Bạch Phi Vũ, trong thời không vặn vẹo phía sau, một vật thể từ trong không gian bay ra đập vào tay Triệu Tiền Tôn.
Lực đạo rất lớn, Triệu Tiền Tôn bị đau, nhìn về phía trong tay mình, một dây tua kiếm màu đỏ lẳng lặng nằm ở trong lòng tay mình.
Cái quái gì thế này? Triệu Tiền Tôn nhìn tua kiếm trong tay không hiểu ra sao.
"Làm sao vậy?" Mà lúc này, giọng nói của Bạch Phi Vũ đột nhiên truyền đến từ phía trước.
Triệu Tiền Tôn trở tay thu tua kiếm vào trong ống tay áo, mở miệng nói: "Không có việc gì, làm phiền đạo hữu, chỉ là vừa rồi chân nguyên của ta có chút hỗn loạn, điều tức một chút là tốt rồi."
Tuy rằng không biết tua kiếm rơi vào trong tay mình là vật gì, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm được bảo bối của mình xem, khẳng định là một bảo bối tốt!
Cơ duyên mà sáu quẻ của mình báo có thể nằm ngay trên sợi tua kiếm này!
Tâm tư âu Dương ngự chó phi hành vẫn luôn ở trên người Triệu Tiền Tôn, khi nhìn thấy tua kiếm bay đến trong tay Triệu Tiền Tôn thì đã không khỏi có chút cảm thán.
Chuyến đi đến bí cảnh tiên nhân lần này, tất cả mọi người đều có thu hoạch riêng.
Lãnh Thanh Tùng đạt được truyền thừa của tiên nhân.
Đồ của Tiểu Bạch vẫn còn trong lòng mình.
Triệu Tiền Tôn đạt được một tua kiếm không biết tên.
Trần Trường Sinh không thua thiệt cũng không được lời, nhiều nhất cũng chỉ ít đi mấy con rối.
Chỉ có mình thu được một con chó lạp xưởng, nhưng lại ít đi năm mươi năm dương thọ.
Lần này, mình thua thiệt một phần ba cái mạng nha!
âu Dương vừa định cảm thán, Trần Trường Sinh vẫn im lặng không lên tiếng ở phía sau mở miệng:
"Đại sư huynh, ta và Lăng Phong sư huynh xuất quan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận