Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 132: Chỉ thế đã hết rồi?

"Mẹ kiếp…"
Khuôn mặt người khổng lồ trên trời đột nhiên gào lên khiến Âu Dương hóa đá luôn tại chỗ.
Sinh linh sau khi được mình điểm hóa sẽ không nghe lời mình, Âu Dương vốn đã biết điểm này.
Cho nên sau khi điểm hóa thế giới con này, Âu Dương đã biết thế giới con này đã tồn tại ý thức.
Mình chỉ muốn nói chuyện với ý thức thế giới được sinh ra này, không nghĩ tới người ta vừa đến đã nhận cha!
Mỗi một cái sinh linh điểm hóa trước kia đều là nghịch tử, hiện tại đột nhiên có một cái đến nhận mình là cha khiến cho Âu Dương có chút không thích ứng được.
Tuy là Âu Dương cũng có chút lắp bắp chỉ vào mình mà hỏi: "Vừa rồi ngươi là đang gọi ta?"
"Cha!" Dường như ý thức của thế giới này không được thông minh cho lắm, còn không thể biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của mình, cho nên chỉ có thể lần nữa hô một tiếng vô cùng khí thế với Âu Dương.
Âu Dương buông tay, xác nhận ý thức thế giới này chính là đang gọi mình.
Này mẹ nó, mình tìm ai nói lý lẽ đây?
Không hiểu sao lại được làm cha?
Người đàn ông áo xanh bên cạnh túm lấy góc áo Âu Dương than thở khóc lóc mở miệng hô: "Ngươi đã làm gì thế giới con của ta? Vì sao lại biến thành cái dạng này!!!"
"Bốp!"
Âu Dương ngay cả xoay người cũng không xoay lại, trở tay tát một cái vào mặt người đàn ông áo xanh.
Thanh âm thanh thúy đặc biệt dễ nghe.
Người đàn ông áo xanh nhất thời tỉnh táo lại, giống như là cô vợ nhỏ bị ức hiếp ngồi trên mặt đất, vẻ mặt oán hận nhìn Âu Dương.
Thế giới con này là do mình trộm từ trong thế giới con của Lý Thái Bạch.
Không biết đã tốn bao nhiêu năm tháng lao động vất vả mới có được thế giới nhỏ bé này.
Không nghĩ tới có một ngày lại là mình may áo cưới cho Âu Dương!
Lý Thái Bạch! Lý Thái Bạch!
Nếu không phải do ngươi!
Nếu không phải do ngươi nhất định phải trảm tiên nhân, ta cũng sẽ không biến thành cái dạng này!
Vậy mà ngươi thật sự trảm tiên, còn hại ta biến thành cái dạng này!
Đáng chết! Đáng chết!
Trên người người đàn ông áo xanh bắt đầu có hắc khí bao phủ, hai mắt vốn trong sáng đã biến thành đỏ bừng.
Âu Dương cảm giác được sự lạnh lẽo sau lưng, xoay người nhìn người đàn ông áo xanh đang bạo khí, nhíu mày đi lên phía trước.
"Bốp!"
Lại là một cái bạt tai, làm cho ánh mắt người đàn ông áo xanh vốn sắp hoàn toàn điên cuồng khôi phục trong suốt một lần nữa.
"Thế nào? Muốn bạo khí? Sau đó hắc hóa thành đại nhân vật phản diện, sau đó bạo tăng thực lực, cuối cùng phản sát ta?" Âu Dương cười híp mắt nhìn người đàn ông áo xanh mà hỏi.
Người đàn ông áo xanh vội vàng giải thích: "Ta không phải, ta không có, ta chỉ là đang hận Lý Thái Bạch, đều do hắn! Nếu không phải hắn thì hiện tại ta cũng sẽ không biến thành cái dạng này!"
Nhắc tới Lý Thái Bạch, hai mắt người đàn ông áo xanh lại hỗn loạn lần nữa, hắc khí trên người lại toát ra.
"Bốp!"
Tiếng vang thanh thúy làm cho ánh mắt người đàn ông áo xanh lần nữa khôi phục trong suốt.
Từ hỗn loạn đến trong suốt chỉ cần một cái bạt tai mạnh, còn có gương mặt sưng càng ngày càng cao, chỉ sợ cả đời này người đàn ông áo xanh cũng chưa từng bị tát vào miệng nhiều như hôm nay.
Âu Dương nhéo bàn tay có chút phát đau, da mặt tiểu tử này thật dày, đánh nhiều bạt tai như vậy, tay mình cũng phải đau.
Đối với loại chuyện mình đột nhiên được làm cha này, Âu Dương nhất thời không biết nên nói gì với đứa con kia, chỉ có thể phất tay để cho đứa con này rời đi trước.
Rồi lại túm lấy áo người đàn ông áo xanh, Âu Dương hỏi: "Kiếm linh đã bị điên mà ngươi vừa nói kia, rốt cuộc còn ở trong kiếm hay chính là bản thân ngươi, đừng vòng vo luẩn quẩn với ta, bằng không hiện tại ta sẽ chặt ngươi!"
Người đàn ông áo xanh nhìn Âu Dương, trong ánh mắt hắn đã mất đi ánh sáng, hiện tại không còn cái gì để nói, bởi vì Âu Dương mà tất cả mưu đồ của mình đều thất bại.
Hơn nữa thế giới con của mình cũng bị Âu Dương đoạt đi, nguyện vọng thậm chí mưu toan đứng cùng một chỗ với tiên nhân mà mình sùng kính nhất cũng theo đó mà tan biến.
Người đàn ông áo xanh trong tay Âu Dương bắt đầu có dấu hiệu tán loạn, thậm chí chân khí được sử dụng để điểm hóa trên thân thể người đàn ông áo xanh còn đang trở về lại thân thể Âu Dương!
Chết tiệt, tố chất tâm lý của tiểu tử này kém như vậy sao? Cứ như vậy mà đã ẹo?
Âu Dương kinh hãi, lại là mười mấy cái bạt tai đánh cho hắn tỉnh lại.
Nhưng người đàn ông áo xanh đã không còn dục vọng gì nữa, không cho ra phản ứng nữa, thân ảnh dần dần trở nên vô hình.
"Ta biết Lý Thái Bạch ở nơi nào!" Âu Dương mở miệng nói với hắn.
Âu Dương muốn dùng biện pháp này để kích thích hy vọng của người đàn ông áo xanh, Tiểu Bạch nhà mình không phải là chuyển thế của Lý Thái Bạch sao, nói như vậy cũng không có vấn đề gì.
Nhưng thân thể người đàn ông áo xanh đã gần như đến tình trạng trong suốt.
Ánh mắt tro tàn của người đàn ông áo xanh nhìn Âu Dương mà nói: "Ha ha, Tiểu Bạch à, hay là thôi đi, Âu Dương, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Nói xong câu đó, thân thể người đàn ông áo xanh hóa thành từng điểm sáng vỡ vụn, biến mất ở trước mặt Âu Dương.
Chỉ thế thôi sao? Chỉ thế đã hết rồi?
Âu Dương vẫn duy trì động tác túm cổ áo, nhìn người đàn ông áo xanh biến mất trước mắt mình, trong lòng cũng không nhịn được có một trận đáng tiếc.
Dù sao thì tát tiểu tử này rất đã nghiền.
Âu Dương đứng lên, quay đầu nhìn về phía chó lạp xưởng Tịnh Tử đang ngồi xổm ở xa xa không dám nhúc nhích, rồi vẫy tay với Tịnh Tử.
Hai mắt Tịnh Tử sáng ngời, lè lưỡi điên cuồng vẫy đuôi chạy về phía Âu Dương.
"Bốp!"
Một tiếng trầm đục vang lên trên mặt chó lạp xưởng.
Âu Dương giơ tay lên, tiếc hận trong mắt càng nhiều hơn, xúc cảm khi đánh con chó này hoàn toàn khác với đánh vào mặt người đàn ông áo xanh kia.
Mà chó lạp xưởng Tịnh Tử bị Âu Dương tát đến ngơ ngác đứng ở nơi đó, giờ khắc này, ánh mắt chó lạp xưởng Tịnh Tử dừng ở thắt lưng của Âu Dương, hiện tại nó đang vô cùng khát vọng chính mình bị buộc ở nơi đó.
Ít nhất không cần phải chịu ăn tát.
"Ngươi là vỏ kiếm trong tay Lý Thái Bạch, vậy người đàn ông áo xanh kia rốt cuộc là thứ gì?" Âu Dương nhìn chằm chằm vào chó lạp xưởng Tịnh Tử.
Tịnh Tử nghe thấy chủ nhân nhà mình hỏi, lập tức mở miệng: "Báo cáo! Tên kia hẳn là gia hỏa chế tạo ra ta! Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà biến thành kiếm linh!"
Chó lạp xưởng một năm một mười, thành thật báo cáo với Âu Dương.
Âu Dương vuốt cằm: "Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, vì sao lại thiết hạ một ván cờ lớn như vậy?"
Chó lạp xưởng lắc đầu: "Chủ nhân, thời gian thật sự đã quá lâu, ta thậm chí còn quên mất tên của mình, đến tột cùng hắn muốn mưu đồ cái gì thì ta thật sự không biết!"
"Rõ ràng là bạn thân, nhưng khi nghe đến tên của Lý Thái Bạch sẽ lâm vào điên cuồng, cái loại hận ý đến cực hạn này là đã có chuyện gì?" Âu Dương cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm tự nói.
Chó lạp xưởng cẩn thận nhìn Âu Dương đang khổ não mà nhỏ giọng:
"Chủ nhân, ta nghĩ ta có thể biết."
Âu Dương nhìn về phía chó lạp xưởng, chỉ thấy trên mặt chó lạp xưởng mang theo vẻ thổn thức mà mở miệng nói:
"Năm tháng vô tận, cô độc vô tận có thể dồn ép suy nghĩ của sinh linh đến một cái cực đoan, sau đó từ một cái cực đoan lần nữa dồn ép đến một cái cực đoan khác, cuối cùng hoàn toàn biến thành một kẻ điên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận