Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 171: Âu Dương và Hồ Vân

Tiếng thở dài sâu kín của Hồ Vân giống như đang định nghĩa cho Lãnh Thanh Tùng, cũng giống như đang tiếc hận với mình.
âu Dương nhìn Hồ Vân tóc hoa râm trước mắt rồi đột nhiên mở miệng nói: "Vì Thanh Tùng là Lý Thái Bạch chuyển thế nên đây là mệnh của hắn sao?"
Biểu cảm trên mặt Hồ Vân không thay đổi, thấp giọng nói: "Nếu quả thật phải theo mệnh của hắn mà đi, tiểu tử ngốc kia mới thật sự là một bi kịch.”
Nghe đến đó, biểu cảm trên mặt âu Dương không thay đổi, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng lớn ngập trời!
âu Dương tự giác hiểu được lão Nhị chẳng qua là Vô Cấu Kiếm Tâm của Lý Thái Bạch biến thành, Lý Thái Bạch chân chính lại chuyển thế thành Tiểu Bạch!
Nhưng Hồ Vân trước mắt hiển nhiên lại xem lão nhị là Lý Thái Bạch chuyển thế!
Hồ Vân sẽ cho là như vậy, như vậy "nó" trong miệng Hồ Vân khẳng định cũng cho là như vậy!
Việc mình xuyên đến thời kỳ Thượng Cổ để sửa chữa thời gian tuyến không bị Hồ Vân hay "Nó" biết!
Trong nháy mắt, âu Dương đã nghĩ thông suốt!
Trong dòng thời gian ban đầu, Lãnh Thanh Tùng sẽ làm Lý Thái Bạch chuyển thế, trùng tu tiên lộ, một lần nữa mở ra tiên môn!
Đây chính là mưu đồ của những tiên nhân ngã xuống, mà Hồ Vân làm hết thảy đều là vì ngăn cản bố cục của tiên nhân!
Sửa số phận của cái gì mà cần nhân quả lớn như vậy, thậm chí khiến Hồ Vân không tiếc dùng tính mạng của mình để thay đổi?
Tất nhiên là số phận của cả thế giới!
Cũng chính là một khi tiên lộ mở ra, thế giới này chắc chắn nghênh đón một hồi hạo kiếp!
Trường Sinh sở dĩ muốn giết chết Tổ Uyên chính là vì ngăn cản hạo kiếp sắp sửa phát sinh trong tương lai, mà nguyên nhân của trận hạo kiếp này kỳ thật không ở Ma tộc.
Mà là do các tiên nhân ở sau lưng!
Nhưng hệ thống của mình lại có thể phân biệt rõ ràng Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ là hai người khác nhau, thậm chí còn chủ động điều hướng chính mình đi sửa chữa tuyến thời gian của thế giới này!
Vậy cái hệ thống trên người mình này rốt cuộc là tồn tại gì đây!
âu Dương đột nhiên cảm thấy sợ hãi cái hệ thống trên người mình.
Người khác có được hệ thống là có thể nằm thắng, mình lại giống như vác một quả bom hẹn giờ trên lưng!
Một trùm cuối vô danh!
Biểu cảm trên mặt âu Dương rốt cục thay đổi, thậm chí còn trở nên vô cùng khó coi.
Hồ Vân nhìn âu Dương lâm vào trong cơn bão đầu óc, thở dài một hơi, vốn đầu óc của đại đồ đệ này của mình đã không tốt, vòng tới vòng lui như vậy hắn cũng không sợ tự xoay cho bản thân choáng váng hả.
Hồ Vân vẫy vẫy tay với âu Dương, âu Dương đi tới trước cặp mắt thâm thúy đến mức thậm chí có thể phản xạ ra hình ảnh phản chiếu của mình.
“Sư phụ, ta đột nhiên thấy sợ hãi!" âu Dương lần đầu tiên nói bằng giọng run rẩy với Hồ Vân.
Đây cũng là lần đầu tiên âu Dương biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi từ khi xuyên việt đến trên thế giới này, thậm chí sợ hãi đến mức cả người đều run rẩy lên.
Cái hệ thống đang ký sinh trên người mình này rốt cuộc muốn chỉ dẫn chính mình tới trình độ nào, âu Dương không biết, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra.
Hồ Vân có chút đau lòng nhìn âu Dương trước mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi vẫn làm rất tốt, cũng là do ta không có bản lĩnh, chờ sau khi ta đi, các sư đệ sư muội không bớt lo của ngươi lại phải giao cho ngươi.”
âu Dương bắt lấy góc áo Hồ Vân mà nghẹn ngào: "Có thể đừng đi hay không!
Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ, Hồ Đồ Đồ, thậm chí Tiêu Phong, bọn họ làm việc không hề băn khoăn, thậm chí cái gì cũng dám đi làm, cái gì cũng dám đi trêu chọc.”
Đó là bởi vì bọn họ biết, sau lưng họ còn có một vị đại sư huynh!
Tuy rằng không nghiêm chỉnh, tuy rằng cảnh giới chỉ có Luyện Khí kỳ, nhưng chỉ cần nghĩ đến âu Dương luôn ở sau lưng là đủ để cho bọn họ có dũng khí vô hạn.
Nhưng âu Dương không thể, bởi vì sau lưng âu Dương không có lấy một cái gì chống đỡ.
Trước kia còn có thể ỷ vào phía sau có sư phụ, nhưng hiện tại âu Dương không còn cây đại thụ Hồ Vân này làm chỗ dựa nữa rồi.
Hồ Vân nhìn âu Dương nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy áy náy, trong những đệ tử này của mình, mình mắc nợ âu Dương nhiều nhất, đều trách mình không có bản lĩnh.
Cho nên, lại làm một việc đi!
Biểu cảm Hồ Vân trên mặt lập tức chuyển thành kiên nghị, hắn đưa tay che ở đỉnh đầu âu Dương, nhẹ giọng nói: "Từ khi ngươi bắt đầu tu luyện, chỉ cần là nghe đạo sẽ ngủ, có phải chưa một lần cảm nhận được đạo là gì?"
âu Dương lắc đầu, ngoại trừ cái đêm vừa tu đã đột phá Luyện Khí tầng chín, cảm nhận được có một luồng khí trong cơ thể ra thì cũng không còn cảm nhận được tu luyện đến cùng là gì nữa.
Thuật pháp cái gì nhìn liền quên, Trúc Cơ lại là chuyện không có khả năng, ngoại trừ bị hệ thống dắt mũi hoàn thành nhiệm vụ, chính mình không có bất kỳ biện pháp nào.
Hồ Vân cười nói: "Kỳ thật không thể trách ngươi, chuyện này là bởi vì ta, chỉ cần ta không chết, ngươi vĩnh viễn không cách nào cảm nhận được Đạo tồn tại."
âu Dương dụi dụi mắt, mắng chửi một cách đĩnh đạc: "Ngươi nha, bình thường cái miệng đã không hay nói được gì tốt, bây giờ còn động cái là bởi vì ngươi không chết, ngươi sống vướng bận lắm hả?"
Hồ Vân cười ha ha, thân thể càng ngày càng hư hóa, bàn tay ấn ở âu Dương trên đầu hơi hơi dùng sức, Hồ Vân nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của đạo, vậy hôm nay vi sư sẽ dẫn ngươi quan tưởng đạo một lần!"
Hồ Vân vừa dứt lời liền hóa thành ánh sao chiếu khắp phòng, tiêu tán ở trước mặt âu Dương, lòng bàn tay âu Dương đột nhiên xuất hiện ngôi sao Động Hư Tử hái xuống.
Đó là một viên ngọc thạch màu vàng nhạt không biết tên.
Mà viên ngọc thạch kia cũng biến mất theo Hồ Vân, biến mất ở trước mặt âu Dương!
Ở dưới một vách núi không biết tên, Triệu Tiền Tôn đang ngồi ngẩn người ở trước một pho tượng đá, đột nhiên Triệu Tiền Tôn cảm giác được một bàn tay ấn ở đỉnh đầu của mình.
“Là vị tiền bối lưu lại bí tịch kia!"
Triệu Tiền Tôn kinh hỉ ngẩng đầu nhìn lại.
Một viên ngọc thạch màu vàng nhạt không biết tên trực tiếp rơi vào trán Triệu Tiền Tôn.
Khi viên ngọc thạch màu vàng nhạt này đi vào trán Triệu Tiền Tôn, Triệu Tiền Tôn vốn còn đang Kết Đan kỳ, bỗng cả người lâm vào trạng thái nhập định.
Kim đan trong đan điền điên cuồng xoay tròn, theo tiếng kim đan vỡ tung vang lên, một Nguyên Anh trực tiếp nhảy ra từ trong kim đan.
Tiên nhân dìu ta tiến, kết tóc cùng trường sinh!
Triệu Tiền Tôn bước vào Nguyên Anh kỳ, trong đầu âu Dương vang lên thanh âm hệ thống đã lâu không thấy.
[Nhiệm vụ khởi đầu đã đạt thành, sinh ra quan hệ nhân quả với năm vị Thiên Mệnh chi Tử (5|5), bắt đầu khen thưởng!"
Ngày hôm nay, đại năng toàn bộ thế giới đột nhiên nhìn về phía Tiểu Sơn phong của Thanh Vân tông.
Trong thiên địa, vô số nguyên khí thiên địa điên cuồng rót ngược về Tiểu Sơn phong, một luồng khí tím dài mấy vạn trượng kéo đến từ phương đông, vắt ngang toàn bộ thế giới.
Từng tiếng chuông tuyên cổ vang vọng toàn bộ thế giới, từng trận tiên nhạc quanh quẩn đất trời.
Vô số Huyền Hoàng chi khí như thác nước giáng xuống từ trên trời, rơi xuống đất liền hóa thành vô số kim liên, hoặc phiêu tán tại bầu trời, hoặc hàng trầm tại đại địa, hoặc bị tu sĩ hút vào trong cơ thể đủ để chống đỡ mấy chục năm khổ tu.
Tử Khí Đông Lai mười vạn trượng, sen vàng vừa nở vạn vật sinh!
Nay là ngày thế giới cùng hoan lạc!
Bên tai âu Dương vang lên vô số âm thanh huyền ảo, tựa hồ cả người được trở lại thời khắc còn trong bụng mẹ trước khi được sinh ra, vô số đạo vận pháp tắc lưu chuyển trước mặt mình.
âu Dương khi thì cao hứng, khi thì bi thương, khi thì khoan thai thông suốt, khi thì trăm mối bận lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gọi là Đạo, cũng là khi hắn bắt đầu dung nhập chân chính vào thế giới này.
Đột nhiên thanh âm như có như không của Hồ Vân vang lên bên tai âu Dương:
“Ký hiệu góc phần tư!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận