Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 480: Nhân gian có mười vạn tám ngàn vị tiên, mình ta cân tất

Đạo quang sáng ngời, mây tiên treo cao, mười vạn tiên nhân cúi người nhìn xuống thân áo trắng đứng giữa kinh đô.
Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng đến lúc thật sự bị tiên chủ triệu hoán ra, đối mặt với tên tiểu tử áo trắng này, bọn họ vẫn không kiềm được lửa giận!
Chán ghét, kinh hoàng, phẫn nộ, sợ hãi…
So với một kiếm xé trời của tên mặc áo xanh ngày hôm đó suýt chút tiêu diệt tất cả bọn họ, tên tiểu tử áo trắng trước mặt cũng chỉ là một con chuột!
Một con chuột mơ tưởng đánh cắp nhân gian này!
Hôm đó, dưới sự lãnh đạo của tiên chủ, họ đã muốn nghiền nát con chuột muốn đánh cắp thế giới này!
Chỉ là không nghĩ tới bị người đánh ngược lại, thậm chí tiên chủ còn ăn hai bạt tai.
Đánh không lại tên mặc áo xanh kia, không lẽ lại đánh không chết một con chuột?
Vô số cảm xúc khiến những tiên nhân trên đám mây ngược lại trông giống người thường hơn.
Bạch Phi Vũ đứng chắp tay, lưng đeo Lượng Thiên xích, khóe miệng mỉm cười, ngẩng đầu nhướng mày, đứng thẳng tắp trong đám người đang quỳ rạp.
Tiêu sái tự nhiên, mặt ngẩng lên bầu trời, vạn ánh hào quang tỏa sáng từ thân áo trắng, tựa như in bóng cầu vồng bảy sắc lộng lẫy.
Hắn muốn chứng được thần đạo, nên hiện tại, thứ gọi là mười vạn tám ngàn tiên nhân hiển nhiên muốn trở về bên trong thần đạo.
Nếu như hôm nay bọn họ không tìm đến hắn, hắn cũng sẽ tìm bọn họ.
Vừa vặn kéo tới nguyên một nồi!
Nghĩ tới đây, nụ cười của Bạch Phi Vũ càng thêm rạng rỡ!
So với những tiên nhân trên trời đang hoảng hốt, Bạch Phi Vũ lạnh nhạt ung dung dường như càng giống một vị tiên nhân hơn.
Tiên nhân trên trời tuy có uy thế mây cuộn sóng ngầm, lại chẳng bằng một người đứng giữa gió nhẹ mây trôi.
Dường như Bạch Phi Vũ đứng giữa nhân gian mới chính là tiên nhân, mà trong khi vạn người đứng trên mây lại giống như hàng lởm, như vượn đội mũ người.
Chỉ một người đã khiến mười vạn tiên nhân biến sắc, tựa như lúc trước, cũng chỉ một người là đủ!
âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ đang đối mặt với trời cao, trong đầu không tự chủ được nhớ tới hôm đó, Lý Thái Bạch cũng một mình đối diện với trời cao mà trảm tiên.
Khiến cho âu Dương có áo giác như thằng nghịch tử hư hỏng nhà mình đã trưởng thành!
Vô số thần hồn yêu tộc trên đám mây nhìn Bạch Phi Vũ ở bên dưới, thần sắc họ không giống nhau, nhưng nhiều nhất là thái độ xem xét và hoảng sợ.
Họ đã ở nhân gian này không biết bao nhiêu năm tháng, bây giờ lại có người đến đây muốn thay đổi kết cấu nhân gian, thậm chí còn muốn kéo tiên nhân bọn họ xuống khỏi mây trời.
Bọn họ đã ngồi trên bầu trời quá lâu, đã quen với sự tôn thờ cung phụng của nhân gian, càng sống quen cái cảm giác cao cao tại thượng này.
Đột nhiên xuất hiện một tên gia hỏa còn mạnh hơn bọn họ, lại muốn cưỡi lên đầu bọn họ, điều này làm sao không khiến bọn họ kinh hãi.
Càng chưa nói tới cái tên này dường như đang muốn kéo họ xuống ngang bằng với những sinh linh tầm thường!
Hắn làm như vậy không phải là đang bắt nạt những vị tiên trung thực lương thiện hay sao?
Tín ngưỡng duy nhất của bọn họ chỉ có tiên chủ, dù tiên chủ đã nói trước, nhưng chuyện này bọn họ vẫn khó mà tiếp nhận được!
Hôm nay bọn họ muốn xem xem tiểu tử áo trắng trông tầm thường trước mặt này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Đến tột cùng có hắn có năng lực gì mà dám mở miệng ngông cuồng như vậy!
Thần hồn yêu tộc trên đám mây nhìn nhau, cùng lúc quát khẽ một tiếng, vô số ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ người của những thần hồn này.
Yêu tu có thể tu ra thần hồn ít nhất phải là yêu tu từ Xuất Khiếu trở lên, hoặc ít nhiều đã lĩnh ngộ một chút đạo vận, mặc dù có vẻ kém đại yêu tu có thể ngưng tụ đạo vận thành pháp tắc.
Nhưng lại hơn ở số lượng đông đảo, đạo vận không giống nhau.
Mỗi một thần hồn đều đại diện cho một đạo vận khác nhau, vô số đạo vật dưới sự chúc phúc của nguyện lực đã hình thành nên đại dương đạo vận, phủ lên cả bầu trời.
Dưới sự dẫn dắt của mười vạn thần hồn trên đám mây, ngàn vạn đạo lưu chuyển trên trời hội tụ lại cùng một chỗ, như một con rồng ngao du trên trời cao.
Khi nhìn kĩ sẽ thấy, con rồng to lớn này được bện ra từ vô số sợi tơ đạo vận.
Với sự chúc phúc của đạo vận, thân thể con rồng ngày càng phình to, thân thể mới đầu từ trăm mét nháy mắt tăng vọt đến vạn mét.
Vô số đạo vận được trộn lẫn với nhận thức về thiên địa của chính những thần hồn này!
Thiên địa nhân gian nguyên khí mỏng manh, muốn đấu chỉ có thể so việc lĩnh ngộ đạo!
Bạch Phi Vũ cười nhạt một tiếng, bước lên một bước, thuấn thân lên giữa trời, ngồi xếp bằng, bình thản ung dung nhìn con rồng phía đối diện được tạo thành từ vô số đạo vận.
Từ khi tái sinh, ngoại trừ Thanh Liên kiếm đạo, hắn đã trải nghiệm vô số loại đạo, duy chỉ không động vào kiếm đạo, muốn thử tìm ra đạo của chính mình từ trong ngàn vạn đạo.
Không nghĩ tới vậy mà trời xui đất khiến, ngày hôm nay điều đó lại trở thành trợ lực to lớn nhất của hắn!
Kiếp trước ta đã là kiếm, bây giờ mặc dù không tu kiếm đạo, nhưng vạn vật đều là kiếm của ta!
Vậy ta còn sợ gì đạo của vạn vật và chúng sinh?
Vì lĩnh ngộ ngàn vạn đại đạo, khi hắn còn ở Tiểu Sơn phong, mười năm vẫn chưa vào cảnh giới Trúc Cơ, hiện tại chỉ động tay đã đạt được!
Tay phải Bạch Phi Vũ đặt lên Lượng Thiên xích bên hông, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối diện thứ gọi là mười vạn tám ngàn tiên, con rồng tạo nên từ đạo vận trong mắt hắn lại có vẻ hơi ngây thơ.
Mặc dù con rồng đạo vận kia trên thân có nghìn vạn đạo vận, nhưng lại quá phức tạp, cưỡng ép biến thành một con rồng, nhìn đáng sợ thế nhưng chỉ là cáo mượn oai hùm!
Ngược lại lại giúp hắn bổ sung đạo của chính mình giữa hàng ngàn đạo vận.
Thứ gọi là mười vạn tiên nhân, cũng chẳng qua chỉ là một kẻ bán rong giả làm đạo vận mà thôi!
Mười năm ấy, hắn vội vàng lĩnh ngộ ngàn vạn đạo, nhưng không lĩnh ngộ tinh túy bên trong, bây giờ vừa vặn có cơ hội này, lấy những đạo vận này bù đắp cho bản thân!
Chuyện vui sao lại không làm, thắng đậm cớ gì phải chối từ?
Hai bên chìm vào bầu không khí yên lặng kì quái!
Thần hồn yêu tộc phía đối diện không biết tên tiểu tử áo trắng này đang cười cái gì, mà Bạch Phi Vũ lại đang chờ đám giả mạo tiên nhân này ra tay.
Cuối cùng, con rồng lớn vạn mét phía đối diện không nhịn nổi nữa, ngẩng lên trời gầm dài một tiếng, nháy mắt phòng về phái Bạch Phi Vũ!
Như một dòng nước lũ chớp mắt va chạm với thân hình của Bạch Phi Vũ!
Dòng lũ đạo vận nháy mắt quét qua người Bạch Phi Vũ, vô số đạo vận xông lên người Bạch Phi Vũ.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng dòng lũ đạo vận khổng lồ như vậy vẫn ép Bạch Phi Vũ phải cong người.
Thanh âm phức tạp vang lên bên tai Bạch Phi Vũ.
Lần trước là thanh âm của chúng sinh, bây giờ lại là thanh âm của đủ loại đạo.
Mặc dù nguồn gốc khác nhau, nhưng bản chất cũng chẳng có gì khác biệt.
Hắn cũng hiểu rõ những thần hồn này muốn thăm dò điều gì ở hắn.
Hiển nhiên chúng đang thử thăm dò hắn có thật sự có bản lĩnh lớn bằng trời hay không!
Thật không may!
Bạch Phi Vũ ta đây quả thật là có!
Mặc dù bị ép cong người, vô số đạo vận lại lưu chuyển trong đôi mắt của Bạch Phi Vũ.
Khuyết ngọc vàng tím trong đan điền của cơ thể xoay tròn điên cuồng.
Tay phải đặt trên Lượng Thiên xích chậm rãi rút ra.
Đạo Bảo chí cao vô thượng này, chính là vật khai mở bầu trời trong truyền thuyết, dùng để đo đạc trời đất!
Sau bị Thanh Vân tông đoạt được, nó đã bị giấu trong cấm địa, bây giờ chính là lúc Đạo Bảo hiện thế, cũng chính là ngày hắn chứng được đạo!
Lượng Thiên xích bị Bạch Phi Vũ nhẹ nhàng vác lên vai, chiếu sáng rạng rỡ.
Cây thước vốn như bạch ngọc cũng trở nên lộng lẫy đầy màu sắc.
Nhân gian có mười vạn tám ngàn vị tiên, xem xem mình ta có thể cân được hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận