Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 769: SƯ PHỤ LÀ CỬU VĨ THIÊN HỒ

Trên con đường núi quanh co, có hai bóng người một lớn một nhỏ chậm rãi bước đi trên đường núi.
Con Tàng Hồ nhỏ và con chó nhỏ đã sớm chạy đến chỗ nào không biết mà vui chơi rồi.
Hồ Đồ Đồ vừa đi, vừa giới thiệu cho nam hài: "Tiểu Sơn Phong chiếm diện tích gần nghìn dặm, sơn thanh thủy tú, mặc dù không phải P chỗ bảo địa gì, nhưng ở trong thế giới này đã được xem là một chỗ để tu luyện cực tốt."
"Điều này có nghĩa là đỉnh núi của chúng ta không có gì cả? Không chỉ điều kiện khó khăn, gian khổ mà còn là nơi chim không ị?" Nam hài không thương tiếc chút nào vạch trần Hồ Đồ Đồ
“Lời này có ý tứ là không phải, đỉnh núi ta không có đồ vật gì, chẳng những điều kiện gian khổ vẫn là cái chim không gảy phân địa phương?" Nam hài không lưu tình ngoẹo đầu hỏi.
Dựa theo dự định của Hồ Đồ Đồ, đầu tiên để cho nam hài ở trong thế giới này cùng với toàn bộ Giới Tu Tiên có một cái nhìn chung toàn diện cũng như có năng lực tự bảo vệ bản thân mình sau đó mới mang theo nam hài tiến về ngàn vạn Tiên Vực.
"Vậy tại sao chúng ta không đi nơi nào có linh khí sung túc? Sư phụ ngươi sẽ không phải là không đi được chứ?" Nam hài nghi ngờ hỏi Hồ Đồ Đồ.
"Làm sao có thể, ngàn vạn Tiên Vực có chỗ nào là ta không đi được? Cho dù là chín đại thánh địa, ta muốn đi đến đó thì chưởng môn đều phải tự ra đón ta!" Hồ Đồ Đồ lập tức phản bác.
Nàng đã từng là Vạn Yêu Quốc quốc chủ, sư muội của ba vị Thánh Nhân, ngàn vạn Tiên Vực đúng là không có chỗ nào mà nàng không dám đi.
Mặc dù bây giờ mình chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần, nhưng thân phận của nàng luôn bay ra ở đó.
Từ ba mươi ba trọng trời, cho tới chín điện Diêm La.
Cho dù nàng có phá đến bao nhiêu cũng sẽ có người bao che cho nàng.
Có người dám động nàng, ba vị sư huynh vô dụng kia, một giây sau là có thể khiến đối phương từ người sống biến thành tro cốt!
Nghĩ như vậy Hồ Đồ Đồ càng không có sợ hãi, giống như một con gà mái đã thắng trận.
Nam hài nhìn xem Hồ Đồ Đồ đang dương dương đắc ý, nhưng trong lòng lại xem thường.
Nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao sư phụ này không đưa mình bay thẳng lên đỉnh núi mà còn phải đi bộ một đường dài như vậy.
Không, không thể nào chứ?
Sẽ thật sự có tu tiên giả ngay cả cái pháp thuật hệ phong cũng không biết chứ?
Hai người ở trong núi đi bôn, nhìn con đường núi quen thuộc trước mặt, Hồ Đồ Đồ có chút sầu não, lần đầu tiên đặt chân lên con đường núi của Tiểu Sơn Phong, chính là Đại sư huynh của nàng đã dắt nàng đi.
Lúc đó nàng còn oán trách Đại sư huynh, tại sao không dùng pháp thuật hệ Phong mang nàng bay thẳng đến Tiểu Sơn Phong.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu thật sự có thể trở lại lúc ban đầu, nàng ước con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối cùng.
"Hắc hắc hắc, lúc trước mình còn tưởng rằng Đại sư huynh đối với mình là Hồ tộc mỹ thiếu nữ ba ngàn năm mới có một lần có ý đồ xấu nữa chứ!" Hồ Đồ Đồ nghĩ đến ký ức trên con đường lên núi mà nàng và âu Dương cùng nhau đi qua. Hồ Đồ Đồ bây giờ hồi tưởng lại, cũng nhịn không được có chút buồn cười.
"Sư phụ, ngươi cười có chút hèn mọn! Lớn lên như một hoàng hoa đại khuê nữ sao có thể cười theo kiểu này?" Nam hài ở một bên nhìn xem thiếu nữ cười không ra thể thống gì, nhịn không được nói.
Hồ Đồ Đồ nhìn về phía nam hài, thần sắc có chút mất tự nhiên dừng bước, đứng trước mặt nam hài, cúi người xuống lẳng lặng nhìn nam hài, giống như muốn xem thấu nội tâm nam hài.
"Trên mặt ta dính gì sao?" Nam hài sờ lên mặt mình, không hiểu, hỏi.
"Không, ta chỉ là đang nghĩ, ngươi có phải hay không đang gạt ta!" Hồ Đồ Đồ nhìn nam hài trước mặt, trong lòng khát vọng nam hài đang gạt nàng lại vừa hi vọng nam hài không có lừa gạt nàng.
"Hắn đối với các ngươi mà nói rất quan trọng sao?" Nam hài nhìn cặp mắt đào hoa của Hồ Đồ Đồ có chút ảm đạm.
"Không, ta chán ghét hắn, hắn chính là cái đồ lừa gạt! Ta ghét nhất hắn!" Hồ Đồ Đồ nghe thấy câu hỏi của nam hài, lập tức mở miệng phản bác.
"Lừa đảo đúng là làm cho người ta rất chán ghét!" Nam hài cũng phụ họa theo Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ giống như mèo con bị đạp đuôi xù lông mở miệng nói: "Ta không cho phép ngươi nói hắn như vậy!"
Nam hài có chút im lặng, nữ nhân cho dù là lớn tuổi hay nhỏ tuổi, đều không thể nói chuyện đạo lý với các nàng được.
Đi trên đường lên núi cả buổi, nam hài cảm giác có chút mệt mỏi, đề nghị nghỉ một chút, Hồ Đồ Đồ nhìn thoáng qua nhẹ gật đầu, ngồi đối diện nam hài .
Nam hài duỗi thẳng tứ chi, có chút hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, bây giờ ngươi đã đưa ta đến đây, không định giảng cho ta một chút về chuyện ở thế giới tu tiên này sao?”
"Chuyện về thế giới tu tiên?" Hồ Đồ Đồ nghĩ nghĩ, lập tức có chút chán ghét mở miệng nói ra: "Có cái gì tốt mà nói chứ, tu tiên chỉ là tu thành một khối đá, một khối đá vừa thúi vừa cứng, cố chấp!"
"Vậy ta muốn tu luyện thì làm sao bây giờ? Ngươi chuẩn bị dạy ta thế nào?" Nam hài có chút mắt trợn tròn chỉ chỉ mình nói.
Hồ Đồ Đồ gãi đầu một cái nói: "Ta sẽ không dạy người tu luyện a!"
"Vậy ngươi cứ nhất quyết bắt ta phải bái ngươi làm thầy để làm gì?" Nam hài lập tức đứng lên, nữ nhân này đẹp như thế, vậy mà miệng ra là lừa gạt mình!
Nhìn nam hài không tin mình, Hồ Đồ Đồ nói một cách bình tĩnh và tự tin: "Ta sẽ không dạy người tu luyện, không phải sẽ tu luyện xong sao? Ta đã từng là Cửu Vĩ Thiên Hồ!"
Tự bộc lộ thân phận của mình, Hồ Đồ Đồ một bộ dáng ngươi nhìn xem ta có lợi hại không chứ.
Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Sư phụ của ta lại là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết hại nước hại dân?
Trách không được gọi Tô Đát Kỷ, cái này mẹ nó sẽ không nuôi mình thành Trụ Vương đó chứ?
Sắc mặt nam hài lập tức đặc sắc.
Hồ Đồ Đồ tức giận, gõ một cái vào đầu nam hài nói: "Tiểu tử ngươi có phải đang tính toán ta không hả?"
"Nào có chứ, ta không hề có bất cứ suy nghĩ gì!" Nam hài ôm đầu kêu khổ nói.
"Sư phụ ngươi không chỉ có một mình ta, trên đỉnh núi còn có mấy vị sư phụ đang chờ ngươi, yên tâm đi, bọn họ đều là nhân vật lợi hại nhất trên đời này. Mặc dù ta cảm giác bọn họ không có bản lĩnh gì!" Hồ Đồ Đồ nói lên bây giờ trên núi còn có mấy người khác đang trông mòn con mắt chờ hắn, tâm tình nàng trở nên xấu đi không ít.
Nghe thấy sư phụ của mình không chỉ có mỗi Hồ Đồ Đồ, mắt nam hài lập tức sáng lên.
May mắn không chỉ có một, nếu thật chỉ có một người sư phụ này, sợ rằng mình phải tu đến chết chưa chắc có thể nhập môn!
Hồ Đồ Đồ đứng lên, một thân váy lụa nghê thường lập tức biến thành một bộ thanh sam, đi đến nam hài trước mặt, vươn tay, nhìn nam hài nói: "Đi thôi, cùng ta về nhà!"
Câu nói này dường như đã chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim nam hài.
Nhà ư!
Cái từ nhà đối tất cả mọi người mà nói là nơi quen thuộc nhất, cũng là nơi mình khát vọng nhất!
Nếu là thật có một ngôi nhà, ai nguyện ý làm cô nhi đâu?
Đối với nam hài mà nói, nhà là một từ ngữ cực kỳ xa lạ, nhưng cũng là nơi mà nam hài rất muốn có được so với đồ vật trân quý không hề khác nhau.
Nam hài kìm lòng không được đưa tay cho Hồ Đồ Đồ.
Lúc hai người nắm tay cùng một chỗ, từ giữa các ngón tay truyền lại nhiệt độ hết sức ấm áp.
Giờ khắc này, trong lòng Hồ Đồ Đồ khẽ nhúc nhích, một màn này giống như đã trải qua một trăm vạn năm luân hồi.
Hết thảy đều trở về tới ban đầu điểm xuất phát ban đầu.
Chỉ là nhân vật có phát sinh một chút biến hóa vi diệu.
Trên đường đi đến Tiểu Sơn Phong, một thiếu nữ mặc đạo bào màu xanh đen, tay nắm một nam hài, đang từ từ đi lên trên đỉnh núi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận