Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 304: Gặp mặt rối bời

âu Dương đã trở về!
Tin tức này cũng được truyền khắp toàn bộ Thanh Vân tông nhờ vào Hồ Đồ Đồ đang cười đến phát ngốc.
Có người cao hứng, có người vui mừng, tự nhiên cũng có người buồn.
Những ngày này, khách tới thăm Tiểu Sơn phong nối liền không dứt.
Dù sao, âu Dương cũng là bộ trưởng bộ ngoại giao của Thanh Vân tông, vì thế trên đỉnh núi nào cũng đều có người quen là đám bạn chuyên cùng nhau làm chuyện xấu của hắn.
Nghe được âu Dương tỉnh lại, toàn bộ Thanh Vân tông đều có cảm giác như hồi phục lại chút sức sống khó hiểu.
âu Dương đã ngủ một giấc dài hơn một năm, vì thế những người trên dưới Thanh Vân tông đều cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó.
Cuộn tranh vẽ màu sắc sặc sỡ đã rất lâu rồi chưa có đổi mới, linh thạch trên đại trận hộ sơn cũng đã thật lâu không có thay đổi.
Đan dược của Đan phong đã lần nữa bày đầy trên giá thuốc.
Những thứ trong Linh Thú viên và Linh Dược phố đang có xu hướng tăng lên đáng kể. Bởi vì tổn thất trở nên thấp đi, cho nên giá cả trao đổi và mua bán trong nội bộ tông môn đều hạ xuống.
Cùng với sự trở về của âu Dương, Tiểu Sơn phong cũng theo đó mà quét sạch đi sự bình tĩnh cùng với lo lắng của ngày xưa và một lần nữa trở về lại như bình thường.
Mỗi ngày, Hồ Đồ Đồ đều muốn thổi vài khúc kèn cho Đại sư huynh nhà mình nghe rồi mới chịu đi Ngọc Nữ phong mà học tập.
Mỗi lần nghe được tiếng kèn càng ngày càng đúng vị do sư muội nhà mình thổi, âu Dương cũng nằm càng ngày càng thẳng.
Lão Nhị Lãnh Thanh Tùng không có hứng thú nào đối với loại xã giao này, đến nỗi còn có ý nghĩ rút kiếm để lập uy khi nhìn thấy các sư huynh sư đệ đến thăm hỏi nối liền không dứt.
Huynh trưởng nhà mình tỉnh lại thì có quan hệ gì với những người này?
Rất muốn trực tiếp dùng một kiếm mà chém chết toàn bộ những người này!
Cho nên hắn dứt khoát cố ý lộ ra một tia chân nguyên để giả bộ là chính mình vừa mới đột phá rồi lỡ tay đụng nát nóc phòng của chính mình và một lần nữa trở lại trên mái nhà để đinh đinh đang đang sửa chữa.
Hắn muốn dùng công tác sửa nóc phòng để né tránh việc mình phải đi tiếp đãi đồng môn.
âu Dương tỏ ra hơi suy yếu ngồi ở trên xe lăn và tươi cười chào hỏi khách đến thăm. Thời gian hắn nằm thật sự là quá dài, nên cơ thể vận động đi lại đều rất khó khăn.
Vào lúc mà âu Dương trở về, cả người đều trở nên cứng ngắc và không động đậy được!
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đã phải "mời" Động Hư Tử từ Thanh Vân phong đến Tiểu Sơn phong gấp ngay trong đêm. Sau khi Động Hư Tử kiểm tra hết sức tỉ mỉ, cuối cùng hắn xác định là âu Dương bị thiếu dinh dưỡng, tiếp đó chỉ cần nghỉ ngơi và bồi bổ thêm hai ngày nữa là sẽ khỏe.
Lúc này, Lãnh Thanh Tùng mới thu lại Thanh Liên kiếm ý, còn Trần Trường Sinh cũng cất Tam Tài trận vào trong tay áo.
Nhìn thấy âu Dương trở về, Động Hư Tử cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Mặc dù Hồ Vân liên tục bảo đảm, nhưng tận mắt nhìn thấy âu Dương trở về thế giới hiện thực từ vùng đất Cửu U, Động Hư Tử cũng nhịn không được mà sợ hãi thán phục.
Tiểu tử này đến cùng là ăn cái gì mà lớn lên?
Ngay cả quỷ đều không ngăn cản nổi tên nghịch tử này?
Lạ thay! Lạ thay!
Hắn lập tức nháy mắt với âu Dương một cái với bộ dạng ngươi ta đều hiểu, sau đó mới gật gù đắc ý mà rời khỏi Tiểu Sơn phong.
Còn Mộ Vân Ca vừa bước chân vào cửa đã chửi ầm lên với âu Dương, nói âu Dương không có lòng tốt.
Đã để đệ tử của Bồng Lai tiên sơn phải ở lại Vấn Kiếm phong, sau đó lại còn phái người dùng một kiếm chẻ Vấn Kiếm phong nữa chứ.
Mộ Vân Hải thì ở bên cạnh yên lặng và nhìn vào âu Dương, mặc dù không có nói chuyện, nhưng dáng vẻ trách cứ kia lại để cho âu Dương né tránh không kịp.
Sau đó chính là Tô Tiểu Thất nhéo chặt lấy lỗ tai của âu Dương. Nhìn thấy âu Dương có vẻ suy yếu và làm ra bộ dạng nhe răng trợn mắt, nàng lại có chút đau lòng nên đã thả tay ra.
Các nữ nhân ở trong phòng vốn đang cãi nhau rồi ngay sau đó ai cũng đều khóc sướt mướt.
âu Dương chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, đầu thì kêu ong ong rồi kêu to lên hai tiếng, hắn có cảm giác hơi khó thở, lại ho khan dữ dội.
Nhìn thấy âu Dương ho khan, các nữ nhân ở trong phòng ngược lại trở nên yên tĩnh, tất cả mũi nhọn đều hướng đến trên người của Hồ Đồ Đồ là người đã vụng trộm trượt trở về từ Ngọc Nữ phong.
Vị Nữ đế của vạn yêu trong tương lai, không ngờ bây giờ lại bị bắt chẹt một cách tùy ý như một con gà con ở trong tay của ba vị nữ tính đại tu sĩ.
Mới từ Ngọc Nữ phong trượt trở về, Hồ Đồ Đồ chuẩn bị dựa dẫm ở bên người của Đại sư huynh để ngủ bù và than khổ một thời gian thì đã bị ba vị sư nương áp tải về lại Ngọc Nữ phong.
âu Dương cũng phát hiện, những vị khách tới chơi nối liền không dứt này, đầu tiên là hỏi thăm sức khỏe và cười tủm tỉm với hắn, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Trường Sinh thì lập tức trừng mắt lạnh.
Giống như Trần Trường Sinh đã làm ra chuyện mà đến cả người và thần đều cùng tức giận với bọn họ vậy, đến nỗi bọn họ hận không thể rút gân và nhổ xương Trần Trường Sinh.
Đối mặt với ánh mắt hung tợn của mọi người, Trần Trường Sinh đứng ở phía sau lưng của âu Dương lại lộ ra ý cười đầy mặt và không thèm so đo với bất cứ kẻ nào.
Từ sau khi Đại sư huynh tỉnh lại, nụ cười trên mặt của Trần Trường Sinh chưa từng biến mất một lần.
âu Dương nhíu mày rồi nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh đang tỏ vẻ không thèm để ý mà ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Trong khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi không gây ra tai họa lớn gì cho ta chứ?"
Nụ cười trên mặt của Trần Trường Sinh chợt cứng đờ rồi lập tức mở miệng mà nói ra: "Đại sư huynh nói gì vậy? Tiểu Sơn phong của chúng ta nổi tiếng là bảo vệ đồng môn, tôn sư trọng đạo, làm sao có thể gây loạn cái gì chứ?"
"Tiểu tử ngươi dám ở chỗ này đánh rắm với ta? Ngươi không thấy vẻ mặt của mọi người đi tới đây đều lộ ra bộ dạng muốn ăn thịt ngươi hay sao? Ngươi cho rằng ta bị mù?" âu Dương tỏ ra tức giận và mở miệng nói.
Trần Trường Sinh thu lại nụ cười rồi lấy giấy bút từ trong tay áo ra và bắt đầu viết soàn soạt.
âu Dương nghiêng đầu qua và tò mò nhìn vào khuôn mặt của Trần Trường Sinh đang không chút thay đổi mà viết chữ rồi hỏi: " Tiểu tử ngươi lại đang làm cái gì?"
"Vừa rồi có tổng cộng năm trăm bốn mươi mốt người tỏ vẻ mặt mất tự nhiên ở trước mặt của Đại sư huynh, ta sợ ta sẽ quên mất bọn họ là ai, cho nên trước tiên ta sẽ ghi tên họ lại, chờ ngày sau, ta chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc đám sư huynh đệ này nhiều hơn!"
Tiểu tử ngươi thật sự nhớ kỹ toàn bộ tên họ của người ta! Chắc chắn định vừa quay đầu là lần lượt tìm bọn họ để kiếm chuyện chứ gì?
Vẻ mặt của âu Dương lộ ra bộ dạng bị đánh bại bởi Trần Trường Sinh rồi lập tức mở miệng mà nói ra: "Đi thôi, đưa ta đi Thanh Vân phong."
Trần Trường Sinh hơi mất tự nhiên nhìn vào âu Dương rồi hỏi:
"Đại sư huynh đi Thanh Vân phong làm gì? Nơi đó phong thuỷ không tốt, bây giờ cơ thể của ngươi còn đang cần tĩnh dưỡng, nên mấy ngày nay phải nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ đến khi hoàn toàn hồi phục lại rồi đi cũng không muộn mà!"
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi, lộ ra lão Tam rất ngốc.
âu Dương lại cười cười rồi duỗi ra cái lưng mỏi mà nói ra: "Vị tỷ tỷ ở trên Vấn Kiếm phong chính là tiểu thư của Bồng Lai tiên sơn, chuyện này lão Nhị không biết, ngươi chẳng nhẽ cũng không biết? Một chuyện bá khí như một kiếm chẻ núi, ra vẻ ta đây như vậy rất thoải mái đúng không?"
Nghe được câu nói này của âu Dương, Lãnh Thanh Tùng đang sửa nóc phòng ở trên mái nhà thì bỗng tay cầm búa dừng lại rồi lập tức vung vẩy nhanh hơn.
"Chuyện này… Nhị sư huynh chẳng qua là có hơi xúc động, nhưng cũng không có tạo thành tổn thương gì, Vấn Kiếm phong của bọn họ không phải đã sớm ca thán là có một ngọn núi vẫn không đủ dùng hay sao? Nhị sư huynh chém một kiếm này xuống, chính là để giải quyết vấn đề đó, bây giờ không phải bọn họ đã có hai ngọn núi rồi hay sao!" Trần Trường Sinh tỏ ra lúng túng mà mở miệng giải thích.
âu Dương không hề phản ứng gì với lời giải thích đầy gượng ép này của Trần Trường Sinh mà tức giận hô lên một tiếng với Lãnh Thanh Tùng là người vẫn còn ở trên mái nhà và vung vẩy cây búa: "Xuống đây!"
Lãnh Thanh Tùng không còn cách nào khác đành cất đi cây búa của mình rồi nhảy xuống từ trên nóc phòng.
Nhìn hai tên sư đệ ở trước mặt, âu Dương có chút nhức đầu mà giữ chặt cái trán rồi nghiêng người nửa dựa vào trên ghế nằm và nói ra: "Ta biết, các ngươi đều không để Thanh Vân tông hay là toàn bộ giới tu hành vào trong mắt. Thậm chí cảm giác rằng sau này toàn bộ thế giới đều phải dựa theo ý nghĩ của các ngươi mà thay đổi, cho nên các ngươi mới cảm thấy tất cả sự phát triển của mọi chuyện đều là nên dựa theo ý muốn của các ngươi mà thay đổi, có đúng hay không?"
Hai người Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh cùng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi hơi khom người và miệng nói không dám.
Mặc dù trong giọng nói bảo là không dám, nhưng tất nhiên vẫn là bị âu Dương nhận ra một cách dễ dàng cũng không phải như vậy từ trong giọng điệu của cả hai.
"Không bằng đánh cược đi!" âu Dương chậm rãi nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận