Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 604: Ngươi đến trải qua sự đau khổ mà ta đã trải qua đi

Tiếng cười điên cuồng, tiếng cười bi thương, Trần Trường Sinh cười cảm giác nội tạng của mình như xoắn lại với nhau.
Nghe được giọng điệu chân thành của Tổ Uyên nói mình là chúa cứu thế của thế giới này, Trần Trường Sinh không khỏi muốn cười.
Không hắn đã cười rồi.
Đây thực sự là một trò đùa!
Trần Trường Sinh có chút điên cuồng nhìn Tổ Uyên, cười đến thở không ra hơi, cười Tổ Uyên không hiểu gì cả.
Khi Chúc Cửu âm nói Tổ Uyên chúa cứu thế của thế giới này, Tổ Uyên đối với chuyện này tin chắc mà không nghi ngờ gì, khi Tổ Uyên nói với Trần Trường Sinh một bí mật lớn như vậy thì Trần Trường Sinh lại giống như nghe được một chuyện buồn cười vậy.
Trần Trường Sinh điên cuồng cười to đến nổi nước mắt cũng rơi ra.
Một ác ma sẽ gây ra đại kiếp nạn ở hai thế giới trong tương lai và gần như tàn sát toàn bộ giới tu hành, vậy mà luôn miệng nói mình là chúa cứu thế?
Giết hàng trăm triệu sinh linh lại nói mình là chúa cứu thế của hàng trăm triệu sinh linh đó sao?
Còn chuyện gì nực cười hơn chuyện này sao?
Vào ngày tận thế, ma tộc do Tổ Uyên dẫn dắt đã xâm chiếm giới tu hành, dùng thái độ tuyệt đối nghiền nát gần như giết chết toàn bộ sinh linh sống trong giới tu hành.
Máu của vạn vật sinh linh chảy ra gần như nhuộm bầu trời thành màu đỏ tươi.
Những đống xác chết chất cao như đỉnh núi.
Sông núi đổ nát, cỏ cây lụi tàn.
Ma đầu đã tạo ra cảnh tượng tận thế như vậy ở trong tương lai, bây giờ lại ở đây luôn miệng nói mình là chúa cứu thế của thế giới này!
“Hahaha! Khụ khụ, haha!” Trần Trường Sinh vẫy tay về phía Tổ Uyên, ra hiệu cho Tổ Uyên lại gần.
Tổ Uyên đang ngồi xổm trước mặt Trần Trường Sinh, có chút không hiểu gì tiến về phía trước.
“Chát!”
Một cái tát vang dội đánh lên mặt Tổ Uyên, Tổ Uyên còn chưa kịp phản ứng lại thì một bóng đen đã lao về phía hắn.
Trần Trường Sinh đột nhiên trở nên thô bạo, giống như sói đói ném Tổ Uyên xuống đất.
Ngũ quan của Trần Trường Sinh hung dữ tàn nhẫn đấm vào mặt Tổ Uyên, nhìn Tổ Uyên kiếp trước giống như cơn ác mộng hét lên: “Ngươi đoán không sai, ta từ tương lai trùng sinh trở về, đối với người, ta hận không thể uống máu ngươi, nuốt sống thịt ngươi! Ngươi giải cứu thế giới sao? Chính là vì ngươi mà toàn bộ thế giới sẽ diệt vong!”
Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh nhìn gần vị ma tôn cao cao tại thượng ở kiếp trước, ác ma đã giết chết tất cả những người mà hắn quen biết và tiến hành cuộc truy sát vô tận với hắn.
Bây giờ đã bị hắn đấm mấy phát, trong mắt hắn vẫn còn sự ngu ngốc rõ ràng.
Đây điều khiến Trần Trường Sinh ghê tởm nhất, bọn thủ phạm lại không chút nào cho rằng mình đã làm sai điều gì, giống như những đau khổ bọn họ mang đến đó vốn dĩ Trần Trường Sinh và những người khác phải chịu đựng.
Thủ phạm đứng trước mặt nạn nhân, mặt mũi hiền lành nói mình đến giải cứu thế giới.
Luôn miệng nói về toàn bộ những chuyện nạn nhân trải qua đều là một phần cần thiết để cứu thế giới!
Thật kinh tởm!
Trần Trường Sinh buông cổ áo Tổ Uyên rồi ném hắn xuống đất, vẻ mặt lạnh nhạt không còn nụ cười nữa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tổ Uyên, Trần Trường Sinh lạnh nhạt giơ một tay lên nhìn Tổ Uyên như một ác quỷ rồi nói: “Nếu đây đã là không gian ý thức của ta, vậy ngươi có thể lấy góc nhìn của ta và xem ngươi đã làm gì đi!”
Lời nói của Trần Trường Sinh vừa dứt, không gian vốn dĩ là sa mạc hoang vắng đột nhiên bắt đầu thay đổi.
Trời đất mù mịt, vạn vật yên tĩnh.
Mọi thứ dường như đang ở trong ngày tận thế, đây cũng thế giới mà Trần Trường Sinh đã trải qua trước khi trùng sinh.
So với thế giới bây giờ thì hoàn toàn là hai thái cực, nhìn đến đâu cũng thấy toàn là chỗ chết, không có chút sự sống nào!
Đây không gian ý thức của Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh thân là cường giả Độ Kiếp nên trong không gian ý thức của hắn vẫn có thể tái hiện lại ký ức của chính mình!
Tổ Uyên trước mặt vẫn chưa trở thành ma tôn của tương lai, nhưng Tổ Uyên vẫn tin mình là chúa cứu thế của thế giới này sao?
Vậy để hắn xem xem, hắn thân là chúa cứu thế nhưng đã làm gì với thế giới này!
Tổ Uyên chỉ còn một phần tàn hồn bị kéo vào cơ thể của một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu tím rách nát.
Trên mặt người đàn ông trung niên tràn đầy tang thương, những vết thương lớn nhỏ trên người không ngừng chảy máu, trong đôi mắt chết lặng chỉ còn khao khát báo thù.
Người này là Trần Trường Sinh kiếp trước trước khi trùng sinh, lúc này hắn sớm đã không còn là một thiếu niên nữa mà là một tu sĩ trung niên bị hành hạ thành một xác chết biết đi.
Phía sau hắn là một cuộc truy sát bất tận và những gì hắn có thể làm là không ngừng chạy trốn.
Mặc dù hắn lúc nào cũng nghĩ cách báo thù và việc làm thế nào để xoay chuyển thế giới sắp bị hủy diệt này.
Nhưng càng sống lâu, hắn càng trở nên tuyệt vọng với thế giới này.
Không ngừng có được hy vọng và hy vọng cũng không ngừng tan vỡ.
Liên tục gặp gỡ những người mới có cùng số phận và ngay sau đó những người đó liền chết dưới tay ma tộc!
Mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa, tất cả những gì đang chờ đợi hắn chỉ là cái chết luôn truy đuổi phía sau hắn!
Thậm chí hắn không thể dừng bước chân chạy trốn lại, chỉ cần hắn muốn dừng lại hít thở liền sẽ bị ma tộc vô tận chiếm lấy!
Từ góc nhìn của người đàn ông trung niên, Tổ Uyên không ngừng trải qua mọi thứ mà Trần Trường Sinh đã trải qua ở kiếp trước.
Loại hy vọng thắp lên trong sự hủy diệt, rồi hy vọng lại một lần nữa bị phá hủy.
Trong ký ức dài hàng trăm năm, Tổ Uyên như thành Trần Trường Sinh, thực sự trải qua tất cả đau khổ mà Trần Trường Sinh đã trải qua.
Đối với người xem mà nói thì đó chỉ là chuyện của vài giờ, nhưng đối với Tổ Uyên thì đó là trải nghiệm thực sự của Trần Trường Sinh trong hàng trăm năm.
Và hình dáng của Trần Trường Sinh dần dần thay đổi, những ma văn bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt hắn, trên trán hắn xuất hiện một chiếc sừng, các đường nét trên khuôn mặt hắn bắt đầu thay đổi và cuối cùng hắn đột nhiên trở thành khuôn mặt của Tổ Uyên.
Vào lúc này, lại nhất thời không thể phân biệt rốt cuộc ai là Trần Trường Sinh, ai là Tổ Uyên.
Một vương tọa khổng lồ xuất hiện ở phía sau Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh mặc miện phục đang ngồi ở trên vương tọa, lạnh lùng nhìn Tổ Uyên đang qua góc nhìn của mình không ngừng trải qua đủ loại khó khăn trong cuộc sống.
Khuôn mặt Trần Trường Sinh lộ vẻ tàn nhẫn, khẽ cười nói:
“Không ai có thể thay ta tha thứ cho các ngươi, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng tha thứ cho các ngươi! Nếu các ngươi hiên ngang lẫm liệt nói mình là chúa cứu thể giải cứu thế giới, vậy hãy cảm nhận nỗi tuyệt vọng mà ta đã trải qua dưới sự giải cứu của các ngươi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận