Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 733: QUẢ CẦU THỦY TINH

Quả cầu thủy tinh mười phần tinh xảo, bên trong quả cầu cỡ lòng bàn tay có một vòng đu quay sống động như thật.
Nhìn quả cầu trước mắt, âu Dương chỉ vào quả cầu pha lê trong tay vị đạo sĩ xa lạ, nuốt nước bọt hỏi: "Đại sư, người vừa nói cái gì?"
Triệu Tiền Tôn nhìn âu Dương, ánh mắt phức tạp mở miệng nói: "Ta nói quả cầu ta đang cầm trong tay có thể giúp người có một giấc mộng đẹp, người có muốn hay không?"
Đối mặt với âu Dương, trong lòng Triệu Tiền Tôn cực kỳ phức tạp, từ khi khôi phục ký ức, Triệu Tiền Tôn thường xuyên nghĩ, nếu như mình không gặp âu Dương thì bản thân mình bây giờ thế nào?
Chắc có lẽ thành tựu sẽ cao như bây giờ, nhưng cộng thêm vận khí của bản thân hắn, sống một cuộc sống tiêu dao tự tại chắc hẳn sẽ không quá khó.
Mặc dù bây giờ hắn đang là chưởng giáo đức cao vọng trọng của Thanh Vân Tông, nhưng Triệu Tiền Tôn cũng không thấy vui vẻ gì cho cam.
Cảm giác này giống như xin xỏ đồ vật từ tay người khác, là kiểu mà hắn khinh thường nhất.
Triệu Tiền Tôn hắn đúng là thích ham lợi mấy món đồ nhỏ, cũng thích tính toán người khác, thích lá mặt lá trái, nhưng tuyệt đối không tiếp nhận bố thí.
Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bây giờ những thứ hắn có được hôm nay đều do người khác bố thí cho vậy.
Bây giờ mình giống như trả lại nợ, nhưng cũng giống như cái giá mà hắn phải trả cho việc lừa gạt khi còn trẻ.
Cả ngày đánh ngỗng trời, không nghĩ tới mình trong mắt người khác cũng là ngỗng trời.
Nội tâm rối rắm cả buổi khiến người có lông mày nham hiểm và ánh mắt nghiêm nghị như Triệu Tiền Tôn cũng trở nên đa sầu đa cảm.
"Nhưng mà ta không có tiền!" âu Dương nhìn chằm chằm Triệu Tiền Tôn lắc đầu nói.
"Miễn phí." Triệu Tiền Tôn mở miệng đáp.
"Ta bây giờ có việc bận, để lần sau đi!" âu Dương tiếp tục cự tuyệt.
Đồ miễn phí mới là đồ đắt nhất, điều này âu Dương tin tưởng không nghi ngờ, huống chi đạo sĩ này nhìn như đang lừa gạt tiểu hài tử.
Dọc theo con đường này đụng phải rất nhiều chuyện kỳ quái khiến âu Dương cảm giác đầu óc có chút không đủ dùng.
Nghe được âu Dương cự tuyệt, Triệu Tiền Tôn cũng không tiếp tục kiên trì, bước sang một bên để âu Dương đi qua.
âu Dương thận trọng mang theo âu Gia đi qua Triệu Tiền Tôn, có một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Tới đây!"
âu Dương vốn đã có phòng bị vô thức kéo âu Gia giấu hắn sau lưng mình.
Chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, âu Dương cùng âu Gia liền tới đến một công viên trò chơi khổng lồ.
Bầu trời chìm trong ánh hoàng hôn và toàn bộ sân chơi rất tĩnh lặng.
Chỉ có một vòng đu quay khổng lồ đang lặng lẽ quay.
Mà âu Dương và âu Gia đang ngồi trong vòng đu quay, nhìn bầu trời ngoài thông qua ô cửa sổ, cảm thấy đoán không ra được manh mối.
"Có ý tứ gì? Đây kéo chúng ta vào trong quả cầu thủy tinh rồi?" âu Dương nhìn thoáng qua xung quanh, đang định lên tiếng trấn an âu Gia một chút.
Thì âu Gia lại kinh ngạc chỉ vào mấy tấm sắt xung quanh: "Ca, phía trên này có chữ viết!"
Nghe vậy âu Dương nhìn theo hướng ngón tay hắn, không khỏi hơi sững sờ.
Một cái tên phủ kín những tấm sắt.
"âu Dương "
"âu Dương? âu Dương là ai?" âu Dương nhìn kỹ những con chữ trước mặt, nghĩ không ra.
Cho tới bây giờ âu Dương cũng không hiểu, đạo sĩ kia bắt hắn và lão đệ vào trong quả cầu thủy tinh là vì mục đích gì.
Ở một bên âu Gia thì lặp đi lặp lại hai chữ "âu Dương", có chút hy vọng nhìn âu Dương nói: "Ca, hai chữ này rất hay, ta có thể dùng là làm tên của mình được không?"
"Không được! Tiểu hài tử đoán mò cái gì đâu?" âu Dương không hề nghĩ ngợi mở miệng cự tuyệt.
Ai biết, người từng khắc chữ ở chỗ này giờ là người hay là quỷ?
âu Dương từ nhỏ đã tin vào khoa học, sau khi chết lại đến địa ngục, bây giờ cũng có chút kính sợ cái gọi là quỷ thần.
Dù sao khoa học đều không thể giải thích được tại sao lại xuất hiện một con cóc khổng lồ chở hắn vượt sông, người đàn ông dùng tay không bẻ cong đao, chớ nói đến việc bị người ta bắt bỏ vào trong quả cầu thủy tinh.
Khiến âu Dương không thể trở nên thận trọng.
Nhưng nhìn những con chữ khắc khắp nơi trong vách, âu Dương không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, lại tiếp tục nhìn xung quanh.
Ngay trên thanh chắn, âu Dương mơ hồ thấy được một hàng chữ nhỏ.
"Tặng cho tiểu sư nương --- âu Dương!"
Khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ này, âu Dương lập tức tưởng tượng ra một vở kịch tình cảm.
Nhân vật nam chính ái mộ sư nương, cũng dẫn sư nương ngồi trên đu quay rồi ở bên trong khắc xuống hàng chữ này, dưới ánh hoàng hôn chiếu xuống, chuyện tình cảm bắt đầu có phản ứng hóa học, nam chính ôm lấy mỹ nhân
Nhưng cuối cùng nhân vật nam chính thay lòng đổi dạ bỏ tiểu sư nương khiến nàng bởi vì thương nhớ nhân vật nam chính, cho nên thường xuyên đến nơi đây ngồi khắc vô số tên nhân vật nam chính lên trên vòng đu quay.
Sau khi tự bổ não cho mình một màn kịch đau thương, âu Dương tin chắc rằng mình biết chân tướng toàn bộ sự việc!
Cái tên âu Dương chính là thứ tra nam!
Làm chuyện như vậy xứng đáng sinh con không có lỗ đít!
âu Dương càng nghĩ càng tức với những chuyện mà mình đã tưởng tượng.
Người vừa bước sang tuổi mười bảy, mười tám ngây thơ như hắn, buồn nôn nhất là loại tra nam này.
Cải trắng tốt đều bị heo ủi, mẹ nó ủi cái gì mà ủi?
Không đúng, vừa rồi đạo sĩ kia nói là có người bắt hắn đưa cho mình một giấc mộng đẹp.
Chẳng lẽ. . . Tê. . .
âu Dương nghi ngờ nhìn âu Gia đang ngoan ngoãn ngồi đó, hỏi: "Tiểu tử ngươi có phải làm chuyện có lỗi với nữ hài tử hay không?"
Vừa rồi tiểu tử này nói cái tên "âu Dương" êm tai, bây giờ hai người đều mất trí nhớ, sẽ không phải tiểu đệ đệ nhà mình là tên cặn bã kia chứ?
âu Gia mờ mịt lắc đầu hỏi: "Nữ hài tử? Đó là cái gì?"
Trên khuôn mặt âu Gia viết rõ hai chữ ngu ngốc khiến âu Dương ngay lập tức từ bỏ sự nghi ngờ này.
"Vậy người tên âu Dương có thể là ai chứ? Nơi này ngoại trừ tiểu tử ngốc nhà mình cũng chỉ còn lại người ngây thơ, thiện chân là mình." âu Dương sờ lên cằm, hứng thú suy tư.
Tất nhiên không thể nào là mình, bởi vì chính mình là nam sinh cao trung vừa tròn mười tám tuổi ngây thơ.
Cái danh từ này có ý nghĩa là mình chưa từng yêu đương!
Vậy rốt cuộc là ai?
Nhìn âu Dương đang nghiêm túc suy nghĩ, một giọng nữ có chút xấu hổ lại tức giận đột nhiên vang lên bên tai âu Dương: "Là ngươi!"
Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, hù âu Dương sợ muốn chết, toàn thân run rẩy, nhanh chóng nhìn xung quanh, mới phát hiện chỉ có mình mình và đệ đệ.
"Giọng nói vừa rồi là đệ nói sao?" âu Dương toàn lưng phát lạnh hỏi.
"âm thanh gì? Ta tại sao không có nghe được?" âu Giaa mờ mịt nhìn âu Dương hỏi.
Mẹ nó?
Chỉ có hắn nghe được, vậy nam nhân cặn bã kia thật sự là hắn?
Nhìn những con chữ che kín tấm sắt xung quanh, âu Dương đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Khắc nhiều lần tên của mình như vậy đến cùng là nỗi hận này lớn cỡ nào đây?
Nhưng điều này cũng làm cho hắn hiểu rõ một chuyện.
Đó chính là tên của mình.
Là âu Dương!
Lúc âu Dương xác nhận đã tìm được tên của mình, cảnh sắc chung quanh bắt đầu mơ hồ.
Một trận gió to quét sạch toàn bộ cảm giác của âu Dương, lúc mở mắt ra thấy một thiếu niên mặc áo xanh, trên đầu đội vương miện kích động nhìn mình chằm chằm:
"Lão đại"
Bạn cần đăng nhập để bình luận