Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 322: Cái gọi là Phật quốc

âu Dương tỏ vẻ tò mò mà hỏi thăm, dù là Tuệ Trí bình tĩnh và hờ hững như Chân Phật cũng nhịn không được mà nhíu lông mày lại.
Một câu hỏi quá riêng tư như vậy, hoàn toàn không thể trả lời được.
Tuệ Trí không còn phản ứng với âu Dương nữa mà ngược lại nhìn về phía Động Hư Tử đứng ở nơi đó và đang yên lặng không nói, rồi hắn mở miệng hỏi: "Chưởng giáo Thanh Vân, còn muốn giết ta sao?"
Nghe được Tuệ Trí hỏi thăm, Động Hư Tử ngẩng đầu lên rồi nhìn chăm chú vào Tuệ Trí ở trước mắt mà nói ra với giọng đắng chát: "Bây giờ ngươi đã làm được đến cái tình trạng gì rồi?"
Tuệ Trí cười nhẹ một tiếng rồi chắp hai tay ở trước ngực và nhẹ giọng nói ra: "Tám trăm La Hán, hai mươi bốn vị Bồ Tát, ba vị Phật Tôn đều tán thành ý nghĩ của tiểu tăng, ba ngàn Phật quốc đều đã sớm thành lập. Đây là cơ hội mà sau khi Phật môn bị Huyền môn đè ép vài vạn năm rốt cuộc nghênh đón được, đó cũng là điều mà trong lòng của tất cả chúng ta hướng về!"
Ba ngàn Phật quốc, cũng tượng trưng cho Phật môn đã ròng rã thành lập ba ngàn tòa Phật thành cùng loại với Bạch Tượng thành ở Tây phương!
Nếu một tòa thành được tính là mười vạn sinh linh thì sinh linh của ba ngàn Phật quốc cũng phải lấy ức mà tính!
Từ đó số lần mà Tuệ Trí có thể sống lại cũng phải lấy ức mà tính!
Vừa rồi Tuệ Trí kêu gào rằng hai người Động Hư Tử và âu Dương không cách nào giết chết hắn, chính là dựa vào cái này.
Nhưng câu nói này cũng không có sai, nếu đúng thật là như thế, Động Hư Tử và âu Dương hoàn toàn chính xác không cách nào giết chết Tuệ Trí ở trước mắt đây.
Không phải là không giết được, mà là không có bất cứ ý nghĩa nào.
Vì tốc độ giết chết Tuệ Trí chỉ sợ còn không nhanh bằng tốc độ hấp thu tín đồ của ba ngàn Phật quốc.
Một khi số lượng đã đạt đến một mức độ đáng sợ, vậy thì nó cũng mất đi ý nghĩa!
Việc này thật khó giải quyết, trừ khi toàn bộ giới tu hành ở dưới sự dẫn dắt của tám đại thánh địa còn thừa lại hoàn toàn diệt trừ Phật môn, nếu không, Tuệ Trí chính là một tồn tại sẽ vĩnh viễn không thể tiêu diệt!
Cũng khó trách Tuệ Trí lại dám đứng ở chỗ này một cách trắng trợn như thế và cũng dám nói những lời ngông cuồng không chút kiêng nể với vị đứng đầu thiên hạ là Động Hư Tử đây.
Hoàn toàn chính xác là có vốn liếng để ngông cuồng.
Mà giờ phút này, Tuệ Trí ở trước mắt cũng không phải một mình, mà là đại biểu cho gần như toàn bộ Phật môn!
Phật môn tức là Tuệ Trí, Tuệ Trí tức là Phật môn!
Chỉ một cái bí pháp, vậy mà có thể phát huy tác dụng đến mức này, Tuệ Trí ở trước mắt mặc kệ là tâm cảnh hay vẫn là tài trí, thật sự là làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi!
âu Dương nhìn về phía đám lừa trọc ở sau lưng Tuệ Trí, giờ phút này, bọn họ không có khả năng không biết, giao Phật môn vào trong tay của một người như thế là đại biểu cho cái gì.
Vô số người, thậm chí là sự sống hay cái chết của bọn họ đều chỉ ở trong một ý nghĩ của một người là Tuệ Trí!
Đây là một điều hết sức đáng sợ!
Nhưng phần lớn các tu sĩ Phật môn vẫn làm như vậy và thậm chí trong số đó không thiếu những người tu Phật vĩ đại đã tu hành Phật pháp trong vô số năm!
Tất cả bọn họ đều thật sự không rõ hay sao? Nhìn không ra những nguy hại ở trong đó hay sao?
Bọn họ hiểu, bọn họ tự nhiên là hiểu chứ.
Nhưng mà, ở bên trong vùng trời đất này, Phật môn đã bị chèn ép rời xa phương Đông vào vô số năm trước, nên dù là vô số hạng người tu Phật có tài năng xuất sắc đi nữa thì đều không đủ sức để thay đổi tình cảnh này.
Bây giờ lại chợt có một ánh rạng đông, cho nên bọn họ cũng sẵn lòng đánh cược, thậm chí không tiếc đánh cược bằng cả tính mạng của chính mình!
Đây là chuyện mà bọn họ cam tâm tình nguyện làm vì Phật môn và cũng là vì đạo của chính mình.
Và nguyên nhân cuối cùng, vẫn ở chỗ Huyền môn chèn ép thật sự là quá mức đối với Phật môn.
Làm cho cả Phật môn đều không nhìn thấy một tia hi vọng!
Lý lẽ này âu Dương hiểu, Động Hư Tử ở bên cạnh cũng hiểu.
Cho nên Động Hư Tử mới giữ im lặng, bởi vì hắn cũng có một phần trách nhiệm không thể chối cãi đối với sự phát triển đến tình trạng như thế của Phật môn.
Hai phe giằng co, nhưng ngược lại rơi vào trong sự yên lặng kéo dài.
Hơn mười vị đại tu sĩ của Phật môn ở sau lưng của Tuệ Trí đang thấp giọng đọc kinh Phật.
Tiếng đọc kinh như than như khóc, giống như là muốn tìm sự an ủi từ trong đó, lại giống như đang thấp giọng lên án đến nghẹn ngào.
Động Hư Tử phá vỡ sự yên tĩnh rồi mở miệng mà nói ra: "Nô dịch tinh thần, làm như vậy thì có khác gì với Ma tộc chứ?"
Tuệ Trí nhìn vào Động Hư Tử, nhưng không có trả lời mà chỉ giơ tay lên, sau đó là một tòa Phật quốc thu nhỏ xuất hiện ở trong bàn tay của hắn.
"Đây là một tòa Phật quốc bình thường, bên trong có 178.421 sinh linh. Bọn họ không phải lo việc cơm áo, bệnh đã có thuốc, tội có phạt, công có thưởng, an cư lạc nghiệp và vui vẻ, như vậy cũng gọi là nô dịch sao?"
Nhìn thấy Phật quốc thu nhỏ trong bàn tay của Tuệ Trí ở trước mắt là nhà nhà thờ Phật, một cảnh tượng vui vẻ và phồn vinh, làm cho tâm thần của Động Hư Tử cũng không khỏi lắc lư một cái.
"So với việc không tranh quyền thế của Huyền môn và mặc cho sinh linh tự sống chết thì Phật môn của ta làm như vậy, chẳng lẽ không phải là đang cứu vớt muôn dân hay sao? Chưởng giáo Thanh Vân có phải đã sống ở chỗ cao quá lâu, nên sớm quên mong ước của sinh linh bình thường chẳng qua là ăn no mặc ấm hay không?" Tuệ Trí thừa thắng xông lên mà hỏi ngược lại.
Luận về đánh nhau, Động Hư Tử chưa từng thua qua ai, nhưng luận mồm mép, Động Hư Tử cũng chưa từng thắng nổi ai.
Cho nên chỉ một tên tiểu bối của Phật môn là đã hỏi đến Động Hư Tử phải cứng họng không trả lời được.
âu Dương nhìn thấy cảnh này mà chợt trở nên không vui, ta mang theo bom hạt nhân nhà ta tới để đẩy ngang, vậy mà ngươi lại nói đạo lý với bom hạt nhân nhà ta?
Hắn nhìn về phía toà Phật quốc thu nhỏ ở trong tay của Tuệ Trí kia thì thấy đó hoàn toàn chính xác là một cảnh tượng cực lạc của thế giới người thường, là nơi mà mọi người an cư lạc nghiệp và không buồn không lo.
âu Dương nhíu mày và cảm thấy có chút kỳ dị, cảnh tượng ở trước mắt đích xác là thật, hơn nữa chính mình nhìn thấy trên mặt của mọi người còn mang theo mỉm cười ở Bạch Tượng thành cũng là thật.
Nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp!
Trong đầu của âu Dương chợt lóe lên một tia linh cảm và nhìn vào Tuệ Trí đang tỏ vẻ trách trời thương dân, sau đó trên mặt của hắn hiện lên một tia mỉa mai rồi lộ vẻ đùa cợt mà nói lời châm chọc với Tuệ Trí: "Con mẹ ngươi còn dám nói vậy?"
Tuệ Trí quay đầu nhìn về phía âu Dương rồi nói ra lời trả đũa hiếm thấy: "Từ nay về sau, tiểu tăng không có mẫu thân, trời đất chính là phụ mẫu!"
Ta không có mẫu thân, ngươi không thể hỏi thăm mẫu thân ta được.
Đúng là đập nồi dìm thuyền!
âu Dương cũng bị chẹn cứng họng một lúc, không nghĩ tới con lừa trọc này lại hung ác đến vậy, ngay cả mẫu thân cũng không cần.
Nhưng âu Dương lại ho khan một tiếng rồi mở miệng hỏi với vẻ tò mò: "Cái Phật quốc này của hòa thượng ngươi hoàn toàn chính xác là chỗ cực lạc của thế giới người thường, chẳng qua ta có một vấn đề, đó là những tài nguyên dùng để chèo chống tất cả những thứ này là tới từ chỗ nào?"
Dù sao nhiều sinh linh ăn uống, ngủ nghỉ và đi lại như vậy thì sẽ hao phí vô số tài nguyên, hơn nữa việc thờ phụng các tu sĩ Phật môn đã đủ chiếm thời gian rất lớn của bọn họ vào mỗi ngày rồi.
Vậy bọn họ dành thời gian đâu để sản xuất, làm thế nào để tài nguyên xoay vòng?
Bọn họ lại không phải là tu sĩ Kết Đan mà có thể không ăn uống, một sinh linh bình thường như thế cũng không phải chỉ đọc vài câu kinh Phật là có thể no bụng!
âu Dương hỏi thăm để cho Tuệ Trí phải yên lặng, sau một hồi lâu hắn mới mở miệng và nói ra: "Trời đất bao la, đất rộng của nhiều, tu sĩ Phật môn tiếp nhận thờ phụng, tự nhiên phải chịu trách nhiệm với sinh linh!"
Nói thật sự là đơn giản dễ dàng, chịu trách nhiệm? Làm sao chịu trách nhiệm?
Tu sĩ còn có thể tay không tạo vật hay sao? Biến ra ngũ cốc và y phục từ không khí?
âu Dương một lần nữa nhìn về phía những sinh linh bên trong Phật quốc thu nhỏ ở trong tay của Tuệ Trí.
Mặc dù người người đều có áo, nhưng y phục mặc trên người cũng không vừa người. Người người đều có ăn, nhưng ăn đồ ăn lại chỉ vẻn vẹn là ăn đủ no bụng!
Những gì Tuệ Trí nói đều là nửa thật nửa giả, chắc là những tài nguyên dùng để chèo chống Phật quốc này vận chuyển đều là sau khi những tu sĩ này cướp đoạt trở về từ bên ngoài và trợ cấp cho Phật quốc của chính mình chứ gì?
âu Dương còn muốn nhìn vào chỗ sâu hơn của Phật quốc thì Tuệ Trí đã nắm tay lại làm cho Phật quốc biến mất ở trong lòng bàn tay.
Duỗi đầu nhìn về phía Phật quốc, âu Dương chớp chớp mắt rồi ngồi thẳng người lên, sau đó hắn nhìn vào Tuệ Trí ở trước mắt mà tỏ vẻ xem thường và nói ra:
"Luận việc trừng mắt nai đánh rắm thì không ai thắng ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận