Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 54: Tuyết đầu mùa đi tới nhân gian

Một đêm này trôi qua giống như một giấc mộng, sau khi trở về phòng của mình, Âu Dương ‌lập tức ngã xuống giường ngủ thẳng một giấc tới sáng sớm ngày thứ hai.
Lúc Âu Dương còn đang ngủ thì bị tiếng kêu của Hồ Đồ Đồ đánh thức.
“Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!” Giọng nói vui sướng của Hồ Đồ Đồ vang khắp sân nhỏ.
Âu Dương hất đạo bào đi ra từ trong phòng, đập vào mắt là cả một khung cảnh trắng xoá.
Tuyết lớn rơi hết nửa đêm, trong thời gian ngắn đã khiến cho cả Tiểu Sơn phong như thay đổi sang mùa khác, tuyết trắng mênh mông khiến cho người ta lập tức cảm nhận được đang bước vào mùa đông, trong khi lá cây nơi đầu cành rõ ràng vẫn còn màu xanh lục.
Hồ Đồ Đồ mặc kệ vì sao lại có tuyết rơi, trên Thanh Khâu sơn không hề có tuyết, lúc nàng ba tuổi từng nhìn thấy tuyết một lần, nhưng chỉ là loại mưa nhỏ tí tách có xen lẫn một chút tuyết mà thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tuyết rơi lớn như vậy, Hồ Đồ Đồ có cảm giác bản thân đang bước vào thế giới trong mơ!
“Mặc thêm áo rồi hẵng đi chơi, đừng có đi liếm cây cột sắt ở cửa phòng bếp!” Âu Dương nhìn về phía con cáo Tây Tạng đang chơi cùng Hồ Đồ Đồ, lớn tiếng nói.
Âu Dương đang chuẩn bị trở về phòng để mặc thêm y phục, lúc quay người thì suýt chút nữa đụng vào Lãnh Thanh Tùng đang ôm kiếm.
Lãnh Thanh Tùng ngơ ngác nhìn Âu Dương: “Huynh trưởng!”
Âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mặt hoàn toàn không còn sự lạnh lùng giống tổng tài bá đạo của ngày xưa, ngược lại trong mắt có thêm vẻ mong đợi, hắn lập tức phản ứng lại, vẻ mặt tươi cười nói: “Đúng rồi, tuyết đầu mùa rơi, đã tới lúc rồi!”
Lãnh Thanh Tùng nghe Âu Dương trả lời xong, vẻ mặt ngơ ngác dần buông lỏng, một nụ cười nhàn nhạt chợt hiện lên trên mặt Lãnh Thanh Tùng, hắn lập tức ôm kiếm, bước vội về phía gian phòng của mình.
Tiểu tử này đang cười?
Âu Dương hơi hoài nghi vừa rồi có phải bản thân hắn nhìn lầm hay không, lúc vừa định bảo tiểu lão đệ nhà hắn cười thêm cái nữa, thì một thanh đao gỗ bất chợt sượt qua chóp mũi của hắn, găm vào cửa phòng.
“Ta không có cười!” Lãnh Thanh Tùng chỉ để lại câu này rồi như chạy mà trốn trở về phòng của mình.
Âu Dương sờ lên chóp mũi của bản thân mà hãi hùng khiếp vía.
Má, tiểu tử này bị hắn phát hiện, không chịu thừa nhận còn muốn giết hắn diệt khẩu?
Không phải chỉ là cười thôi hay sao?
Có cần phản ứng như vậy không?
Nhưng mà vào lúc này hàng năm chính là thời điểm mà Lãnh Thanh Tùng mong đợi nhất, bởi vì mỗi lần tuyết đầu mùa rơi, Âu Dương sẽ cùng Lãnh Thanh Tùng xuống núi, trở lại thị trấn nhỏ nơi bọn họ đã từng ở trước kia.
Đây là ước định giữa hắn và Lãnh Thanh Tùng, còn là ước định giữa Lãnh Thanh Tùng và một cô bé.
“Nhớ tới vợ của mình rồi sao? Cả ngày mặt mũi lạnh tanh không ngờ vẫn là quỷ háo sắc?” Âu Dương cười ha ha, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
“A! Hu hu hu!” Tiếng kêu khóc của Hồ Đồ Đồ vang lên trong sân.
Âu Dương vừa bước vào phòng nghe vậy liền quay người chạy ra, vừa chạy ra khỏi cửa liền phát hiện Bạch Phi Vũ cùng Tiêu Phong đang đứng vây quanh Hồ Đồ Đồ.
Còn Hồ Đồ Đồ thì hai mắt rưng rưng, đầu lưỡi dính vào cây cột sắt, làm cách nào cũng không rút ra được, Hồ Đồ Đồ thấy đau nên chỉ có thể vừa kêu khóc vừa chảy nước bọt.
“Đồ ngốc! Vừa nãy đã bảo đừng liếm cây cột đó rồi mà, sao ngươi còn ‌liếm hả?” Âu Dương nổi giận đùng đùng đi về phía Hồ Đồ Đồ.
“Người… Người ta chỉ muốn thử xem tại sao không thể liếm thôi mà. o(╥﹏╥)o” Hồ Đồ ‌Đồ khóc lóc kể lể.
Tiêu Phong nhìn đầu lưỡi dính vào cây cột của Hồ Đồ Đồ, cũng nóng lòng mở miệng nói: “Tiểu sư tỷ, ngươi kiên nhẫn một chút, để ta dùng một quyền đấm vỡ cây cột này.”
“Ngươi không sợ làm đứt lưỡi của nàng hay sao? Vẫn là để ta!” Bạch Phi Vũ trợn mắt nhìn Tiêu Phong, sau đó rút trường kiếm ra chuẩn bị giải quyết dứt khoát cho Hồ Đồ Đồ.
“Ngươi dùng kiếm mới chặt đứt đầu lưỡi nàng! Để ta, để ta!” Âu Dương đi tới, đưa tay giữ lấy cột sắt, chân nguyên trong người dần chuyển động, cột sắt ban đầu lạnh lẽo từ từ nóng lên, không lâu sau đầu lưỡi của Hồ Đồ Đồ liền dứt ra khỏi cây cột.
Hồ Đồ Đồ với vẻ mặt khổ sở bị Âu Dương chỉ trỏ, Hồ Đồ Đồ chỉ cảm thấy trong miệng tê tê, thấy ngón tay của sư huynh nhà nàng đang lúc ẩn lúc hiện chỉ vào đầu nàng, đại sư huynh lúc thì mở miệng lúc thì ngậm miệng giống như là con cóc trong hồ nước vậy.
Nhắc đến cóc, đã rất lâu không được ăn món ếch xanh xào của tam sư huynh rồi!
Khóe miệng Hồ Đồ Đồ không tự chủ được chảy nước bọt.
Âu Dương nhìn thấy Hồ Đồ Đồ đang bị hắn dạy dỗ lại ngẩn người chảy nước bọt, lập tức biết cô bé này lại nghĩ tới ăn uống.
Hắn chưa hết giận liền nắm lấy Hồ Đồ Đồ, đánh vào mông nàng hai cái không nặng không nhẹ.
Hồ Đồ Đồ cũng không giận, chỉ là sờ lên cái mông ngây ngô cười ha ha.
Cáo Tây Tạng nhìn người thừa kế sẽ chưởng quản núi Thanh Khâu trong tương lai này, cảm thán Thanh Khâu sơn sau này bị hủy diệt là chuyện tất nhiên.
Trong lúc đó, Lãnh Thanh Tùng đã thu dọn xong đồ đạc, đi ra khỏi phòng mà nói với Âu Dương: “Đi thôi!”
“Chờ chút, để ta thu dọn đồ đạc trước đã, nha đầu này vừa rồi làm ầm ĩ quá!” Âu Dương trừng mắt nhìn Hồ Đồ Đồ, sau đó trở về phòng của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Sư huynh, các ngươi muốn đi đâu?” Hồ Đồ Đồ giống như cái đuôi đi theo u Dương về phòng của hắn, nhìn Âu Dương thu dọn đồ đạc mà có chút không hiểu.
“Ta và nhị sư huynh phải xuống núi một chuyến, mỗi khi tuyết rơi, chúng ta đều ra ngoài.” Âu Dương ở một bên vừa thu dọn đồ đạc vừa mở miệng trả lời.
“Có thể dẫn Đồ Đồ theo không?” Hồ Đồ Đồ mong đợi nhìn Âu Dương, hỏi.
“Không được, nơi chúng ta đi tới quá xa, không thích hợp dẫn ngươi theo!” Âu Dương không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
“Không được, không được, Đồ ‌Đồ muốn đi! Đồ Đồ muốn đi!” Hồ Đồ Đồ bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn trong phòng, lúc thì lăn trên sàn nhà, lúc thì lăn lên giường.
“Ngoan đi, Đồ Đồ, lúc trở về ta sẽ mang theo đồ ăn ngon.” ‌Âu Dương vừa thở dài vừa dỗ dành Hồ Đồ Đồ.
Nghe thấy được ăn ngon, Hồ Đồ Đồ đang định đồng ý nhưng lập tức nghĩ lại, nếu như nàng đi theo sư huynh xuống núi chẳng phải là có thể được ăn ngon nhiều hơn hay sao?
Một bữa no so với nhiều bữa no, Hồ Đồ Đồ năm tuổi đã biết phân biệt rất rõ ràng.
Hồ Đồ Đồ lập tức tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói: “Sư huynh, tam sư huynh vẫn chưa về. Ngươi và nhị sư huynh cùng rời khỏi đây thì toàn bộ Tiểu Sơn phong chỉ còn lại ta cùng Bạch sư huynh và Tiêu sư đệ. Hai người bọn họ nấu cơm rất khó ăn, đợi tới lúc ngươi trở về, Đồ Đồ chắc cũng sắp chết đói rồi!”
Nàng đã sớm vượt qua Kết Đan, cũng không biết tại sao cả ngày đều chỉ nghĩ tới việc ăn?
Âu Dương trợn tròn mắt, hắn vẫn không muốn dẫn Hồ Đồ Đồ theo, dù sao lần này nơi mà hắn và Lãnh Thanh Tùng đi tới cũng không phải nơi thích hợp để người tu hành đi.
Hồ Đồ Đồ thấy Âu Dương kiên quyết như vậy lập tức quay người, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lúc u Dương thu dọn xong đồ đạc, đi ra thì thấy Hồ Đồ Đồ nắm tay Lãnh Thanh Tùng, cõng theo gói nhỏ trên lưng, vẻ mặt tức giận nhìn Âu Dương: “Hừm!”
Nàng lập tức quay đầu cọ khuôn mặt nhỏ vào tay Lãnh Thanh Tùng, ngọt ngào nói: “Nhị sư huynh tốt nhất, không cần đại sư huynh nữa! Hừm!”
u Dương nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, vẻ mặt Lãnh Thanh Tùng hơi khó xử, nhưng vẫn gật nhẹ đầu, nói với Âu Dương: “Không có sao.”
“Được rồi, đi thôi!” Âu Dương nhìn sư đệ vẻ mặt bất đắc dĩ giống như hắn mà nói.
Hồ Đồ Đồ hoan hô một tiếng, thoát khỏi bàn tay của nhị sư huynh, nhảy vào trong ngực Âu Dương, cười hì hì nhìn Âu Dương hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy đại sư huynh?”
Âu Dương có chút hoài niệm nhìn về phương xa nói:
“Chúng ta đi tới nhân gian một chuyến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận