Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 203: Xác tiên nhân

Ngồi trong biển hoa nghe sư nương kể lại chuyện xưa, âu Dương cảm thấy trên mông giống như là mọc gai vậy.
âu Dương gần như đều biết hết chuyện mà Mộ Vân Ca kể, dù sao mình mới chơi qua trò “Ta là bằng hữu tốt của Kiếm tiên” do hệ thống đưa ra.
Những gì mà Mộ Vân Ca kể hoàn toàn chính là chuyến du lịch khắp đại lục của Lý Thái Bạch và âu Dã Tử. Chính mình tình cờ cũng tham dự vào trong chuyện đó, vì thế dù trong lời kể còn hơi thiếu sót, nhưng nói tóm lại vẫn rất chuẩn xác.
Vị Bồng Lai tổ sư kia cũng thật ra gì, vậy mà lại lấy những việc trải qua giữa Tiểu Bạch và âu Dã Tử biên soạn thành một câu chuyện rằng chính mình là đạo lữ của Tiểu Bạch.
Nếu để cho Tiểu Bạch và âu Dã Tử biết, chỉ sợ có khi sẽ đào phần mộ của Bồng Lai tổ sư lên mất.
Nhưng một chuyện để cho âu Dương cảm thấy nghi ngờ là khi hai người Lý Thái Bạch và âu Dã Tử đi du lịch đại lục thì cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, mình nhiều nhất là thỉnh thoảng sẽ xen vào vài lời, thế nhưng vị Bồng Lai tổ sư kia là từ chỗ nào mà biết kĩ càng như vậy?
Hắn có cảm giác vị Bồng Lai tổ sư này là một nhân tố có chút phức tạp!
"Thẳng đến khi tổ sư lấy thân biến thành kiếm để trợ giúp Lý Thái Bạch trở thành một vị Kiếm tiên, tới lúc đó Lý Thái Bạch mới có thể chém hết tiên nhân trong thiên hạ và kết thúc thời đại Thượng Cổ! Mà tổ sư thì thân tử đạo tiêu chỉ để lại truyền thừa là Bồng Lai này!"
Mộ Vân Ca kể lại câu chuyện tình bạn của Lý Thái Bạch dưới phiên bản phu thê.
Hắn nghe chuyện này ngược lại là thấy có thêm một hương vị khác, Lý Thái Bạch và âu Dã Tử vốn là có chút gay gay, nghe sơ qua phiên bản trên thì có vẻ rất hợp lí.
Sau khi âu Dương nghe kể say sưa ngon lành phiên bản thần kỳ của “Những chuyện xưa không thể không kể giữa Lý Thái Bạch và âu Dã Tử”, hắn lập tức mở miệng hỏi:
"Cặp phu thê này xem ra còn rất đồng lòng, đã đỉnh núi chúng ta từng được Kiếm tiên bao phủ, vậy sư nương, đỉnh núi chúng ta rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"
Nghe âu Dương gọi mình là sư nương càng ngày càng quen thuộc, Mộ Vân Ca nghiêng đầu hỏi:
"Vấn đề xuất hiện ở chỗ tổ sư nhà ta lấy thân biến thành kiếm. Tiểu tử, ngươi đã nghe nói qua xác tiên nhân lột chưa?"
"Xác tiên nhân lột? Đó là đồ chơi gì?" âu Dương ngẩn người.
Cái từ này nghe có chút cao siêu, đã chạm đến điểm mù tri thức của âu Dương.
Mộ Vân Ca thở dài mà nói:
"Tổ sư nhà ta và Kiếm tiên Lý Thái Bạch kề vai sát cánh trong lúc hoạn nạn nhiều năm như vậy, cho nên hai người đã sớm tâm ý tương thông và cũng cùng nhau bước lên cảnh giới tiên nhân. Mặc dù thân thể và linh hồn của tổ sư đã biến thành kiếm, nhưng đã để lại tiên thân, cái tiên thân này chính là xác tiên nhân lột!"
Mộ Vân Ca ca ngợi chuyện tình đẹp nhưng buồn của tổ sư nhà mình, giống như đang đắm chìm trong tình yêu vô tư vĩ đại này vậy, âu Dương đang ngồi bên cạnh suýt chút nữa cười ngất.
Kề vai sát cánh trong lúc hoạn nạn? Đấu kiếm sao?
Nếu để cho Tiểu Bạch hay là âu Dã Tử nghe được, e rằng răng đều có thể cắn nát.
Lại nói, tại sao Tiểu Bạch lại có quá nhiều quá khứ đen tối như vậy?
Ai bảo kiếm tu đều chảnh như vậy, đáng đời bị thế hệ sau thêu dệt!
Chẳng qua theo như lời Mộ Vân Ca nói thì tiên thân bị để lại kia chẳng lẽ là cơ thể của âu Dã Tử sao?
âu Dương hình như đã hiểu ra được điểm mấu chốt trong đó, nên hắn nhìn về phía Mộ Vân Ca tỏ ra ngạc nhiên và hỏi:
"Sư nương, chẳng lẽ tổ sư chúng ta là hoá cương thi?"
Nghe Mộ Vân Ca miêu tả, âu Dương luôn có cảm giác hơi quen thuộc, vì loại chuyện này âu Dương đã xem quá nhiều trong phim cương thi ở kiếp trước rồi.
Chết cũng đã chết rồi, không chôn trong đất hoặc là một mồi lửa đốt đi, nhất định phải tìm một chỗ có hình thù kỳ quái để chôn xuống, cuối cùng chôn ra tới một cái bánh chưng lớn, sau đó giết chóc khắp nơi làm hại cho thế giới người thường.
Cuối cùng phải nhờ đến các đạo sĩ mặc y phục màu vàng vất vả trăm cay nghìn đắng mới đi ngược chiều gió mà lật bàn lại.
Nghe được lời này của Mộ Vân Ca, âu Dương rất tự nhiên mà nghĩ đến chuyện này, hít hà… Làm không tốt có khi vị tổ sư này thật đúng là đã biến thành bánh chưng!
Một cú đập mạnh lại đập vào trên trán của âu Dương, âu Dương lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh mà trong lòng của hắn có chút không hài lòng.
Tại sao các nữ tu sĩ trên thế giới này lại thích gõ trán người khác như vậy?
"Có cái loại nào nói xấu tổ sư nhà mình như ngươi như vậy sao? Không đúng, tiểu tử ngươi là người Thanh Vân tông, lúc nào tổ sư của ta trở thành của ngươi rồi?"
Mộ Vân ca nổi giận đùng đùng.
Mình còn đang đắm chìm trong chuyện tình đẹp nhưng buồn của tổ sư nhà mình, mới sơ ý một chút là đã bị tên tiểu tử khốn kiếp tự tới làm quen này làm cho nói liệu theo!
Mà cái miệng của tiểu tử này thật đúng là không biết kiêng kỵ gì, nói tới tổ sư nhà mình mà miệng lại toàn lời lẽ đại nghịch bất đạo!
"Cái gì mà của ta của ngươi, sư nương, ngươi và ta còn khách sáo làm gì!" âu Dương giả bộ oan ức.
Mộ Vân ca trừng mắt liếc âu Dương nói ra:
"Xác tiên nhân lột chính là đồ vật mà tiên nhân để lại, vật này cao quý vô cùng, bởi vì nó mang theo cảm ngộ về cảnh giới tiên nhân của tổ sư trước khi phi thăng. Cũng có thể nói đó là một thứ bảo vật, xem như là đại tu sĩ Độ Kiếp có cố gắng cả đời đều chưa chắc từng gặp qua một lần."
"Sư nương, ngươi trước tiên cũng đừng chỉ cố mà thổi phồng! Đến cùng là tổ sư nhà ta có hoá cương thi hay không?" âu Dương không nhịn được nữa nên mở miệng hỏi.
Mộ Vân Ca nhìn âu Dương mà có chút ngứa răng, nàng tức giận nói:
"Vào thời kì sơn chủ tiền nhiệm thì xác tiên nhân lột phát sinh biến hóa, hình như đã sinh ra linh trí."
Nghe vậy, âu Dương xòe hai tay ra nói: "Nói cho cùng tổ sư nhà ta vẫn là hoá cương thi! Nói ngài vô dụng… Ai u…"
âu Dương còn chưa nói xong, một cái đập mạnh lại đập vào trên trán của mình, hai tay của âu Dương lập tức ôm trán. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được trán của mình đã sưng phồng lên, đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
"Ta nhịn tiểu tử ngươi đã lâu rồi, cách tiểu tử ngươi nói chuyện làm sao lại dễ ăn đòn như vậy?"
Mộ Vân Ca nói, cặp lông mày lá liễu của nàng nhìn thẳng vào âu Dương ở trước mặt.
Dù sao chuyện tổ sư nhà mình hoá cương thi, mình làm sao có thể trực tiếp nói xấu ra như vậy chứ, rốt cuộc tiểu tử này có hiểu cái gì gọi là dù là sự thật nhưng không nên bóc trần hay không?
Há miệng hoá cương thi, ngậm miệng thành bánh chưng, cũng không biết là muốn chọc người nào phát điên!
âu Dương ôm trán oan ức nhìn Mộ Vân Ca, nói thật đi nói cao siêu như vậy làm cái gì.
Ngay cả một cái bánh chưng đều không giải quyết được, tu sĩ ở thế giới này đúng là có chút chưa trải qua việc đời!
âu Dương xoa xoa cái trán, nhe răng trợn mắt nói:
"Sư nương, nếu như tổ sư chúng ta thật sự hoái… Ta nói là xác tiên nhân lột sinh ra linh trí, chuyện này cứ bao tại trên người ta!"
Nhìn xem Mộ Vân Ca lại giơ tay lên, âu Dương vội vàng đổi giọng và nói.
Mộ Vân Ca kinh dị nhìn vào âu Dương, nhịn không được hỏi:
"Ngươi có cách?"
"Ha ha, sư nương có chỗ không biết, ta tại Thanh Vân tông dốc lòng nghe đạo, xem qua vô số sách cổ, đối với loại chuyện này có thể nói chỉ cần nhấc tay là xong!" âu Dương tràn đầy tự tin.
"Ngươi có cách nào?" Mộ Vân Ca bị lời lẽ tràn đầy tự tin của âu Dương hù dọa nên mở miệng hỏi.
"Sư nương chớ hoảng sợ, trước hãy chuẩn bị tốt giấy, bút mực, đao kiếm!" âu Dương tỏ ra rất chảnh nói.
"Cái gì gọi là giấy, bút, mực, đao, kiếm?" Mộ Vân ca cau mày nói.
âu Dương thở dài mà nói ra:
"Chính là giấy vàng, bút đỏ, mực đen, dao phay, kiếm gỗ đào! Năm thứ này rất có hiệu quả với bánh chưng!"
Mộ Vân Ca nhìn âu Dương bắt đầu nói xằng nói bậy, nàng chợt cảm thấy Hồ Vân có phải muốn chơi mình nên mới phái ra một tên đệ tử không đáng tin cậy như vậy tới đây để chọc tức chính mình hay không.
Nhưng âu Dương lại nhìn ngọn núi kèn một cách đầy tự đắc và nói kèm theo một nụ cười đầy xấu xa:
"Tại hạ âu Dương thiên sư chắc chắn sẽ trừ ma ở đây!… Ai u!"
Vừa giả bộ hung hãn xong, âu Dương lại bị gõ vào trán.
Nghe thấy lời này của âu Dương, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Vân Ca tràn đầy sương lạnh nói:
"Ta đã nói với ngươi đó là xác tiên nhân lột, ngươi còn trừ ma cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận