Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 266: Ta là đại bá ngươi

Sự uy áp của huy hoàng áp đảo toàn bộ hoang mạc, hạo khí xông vào mây, hư ảnh lượn lờ xung quanh Tiên Vụ.
Khi bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trước mặt âu Dương, âu Dương có ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Lý Thái Bạch trước mắt cho mình một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên mình dùng thân thể của mình gặp mặt Lý Thái Bạch ở trước mắt nhưng hai người cũng là bạn thân.
Khi đó hồn của mình đã xuyên qua Thượng Cổ và dùng một thân thể với âu Dã Tử, nên mình cũng coi như là luôn luôn ở chung với Lý Thái Bạch.
Không nghĩ tới bây giờ mình lại có thể gặp lại Lý Thái Bạch!
Mặc dù thân ảnh to lớn của Lý Thái Bạch ở trước mắt chỉ là hư ảnh do mười mấy vị kiếm tu triệu hồi ra.
Nhưng cho dù là vậy thì đạo hư ảnh này cũng đã từng mang theo uy năng của Thượng Cổ Kiếm tiên!
Lý Thái Bạch hư ảnh to lớn, mặt như Quan Ngọc, giữa lông mày có một đóa Thanh Liên, bên hông treo một thanh Thanh Liên trường kiếm, trong bộ áo trắng nhanh nhẹn lại mang theo sự uy áp làm cho người ta không thể nhìn thẳng!
Giống như giơ tay lên đã có thể hủy diệt thiên địa, trong khoảnh khắc Lý Thái Bạch xuất hiện âu Dương cảm thấy chân nguyên mênh mông của mình đã trực tiếp bị áp chế ở trong thân thể, không thể nhúc nhích.
Còn chưa ra tay, đối phương đã là cừu non đợi làm thịt, Kiếm tiên Thượng Cổ trảm tiên khủng bố như vậy!
“Mời chủ nhân ta trảm tiên!” Ngón tay Tiên Nhất giơ cao chỉ vào âu Dương quát to.
Sau khi tiên chủ nhà mình được triệu hồi ra đã cho Tiên Nhất dũng khí vô tận, dù sao tiên chủ nhà mình cũng chính là tiên nhân đã mở ra một thời đại!
Đáng lẽ ác tiên vọng tưởng trộm trời chuyển thế ở trước mắt này đã phải nổ tung ngay từ cái nhìn đầu tiên của chủ nhân!
Tiên Nhất lạnh lùng nhìn âu Dương giống như âu Dương người chết đạo tiêu đã là kết cục đã định!
Lý Thái Bạch được triệu hồi ra hơi mở mắt, hai đóa Thanh Liên hoa trong hai mắt nở ra, một tay đặt lên Thanh Liên trường kiếm ở bên hông.
Hắn hơi rút trường kiếm ra, trong nháy mắt ánh sáng thanh kiếm rực rỡ đã bao phủ cả thiên địa!
Khi Thanh Liên trường kiếm ra khỏi vỏ, chính là lúc toàn bộ thế giới phải đối mặt với sự phán xét sống chết!
Kiếm uy rực rỡ, sắc bén không thể đỡ!
Toàn bộ hoang mạc đều bị ánh sáng xanh bao phủ!
Đây vẫn chỉ là một đạo hư ảnh, không bằng một phần trăm sức mạnh của Lý Thái Bạch thời kỳ toàn thịnh nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái tuyệt thế của một đời Kiếm tiên trước kia!
Không có thời gian phản ứng gì, thanh trường kiếm kia giống như nghiền nát hư không trực tiếp bổ về phía âu Dương.
Từ lúc rút kiếm đến khi bổ kiếm xuống gần như cùng một lúc, hoàn toàn không thể phản kháng.
Khi âu Dương chỉ nhìn thấy trường kiếm ra khỏi vỏ thì mũi kiếm đã rơi vào cổ âu Dương.
Chỉ cần mũi kiếm vạch nhẹ đã có thể lấy được đầu của âu Dương!
Nhưng mũi kiếm lại dừng ở nơi đó!
Ngay khi Tiên Nhất thấy Thanh Liên trường kiếm dừng lại, hắn không nhịn được mà sắc lệnh thúc giục lần nữa: “Mời chủ ta trảm tiên!”
Thân ảnh to lớn của Lý Thái Bạch lung lay, giống như dưới sắc lệnh này, ngay cả Lý Thái Bạch cũng không thể phản kháng.
Lực lượng Tiên Nhất sử dụng cũng là của chính Lý Thái Bạch, đạo hư ảnh này không có bất kỳ ý thức nào mà có chỉ Thanh Liên kiếm ý của Lý Thái Bạch!
Cho nên đối mặt với sắc lệnh của Tiên Nhất, hư ảnh của Lý Thái Bạch chỉ có thể làm theo.
Nhưng mũi kiếm vẫn rất vững, không chịu đi thêm chút nào nữa!
Mà âu Dương bị mũi kiếm nâng cằm lên, trong mắt mang theo ý cười nương theo thanh trường kiếm nhìn về phía bạn thân.
Rất rõ ràng hình như vị bạn thân này cũng đang nghi hoặc, tại sao âu Dương trước mắt lại cho mình một cảm giác quen thuộc.
Cũng có thể hư ảnh đã nhận ra mình, ngay cả khi không có ý thức, nhưng hắn vẫn không chịu vung kiếm về phía mình!
Rõ ràng là Kiếm tiên tuyệt thế không nói đạo lý, chỉ có âu Dương biết, trong lòng của Kiếm tiên tuyệt thế này thật ra có bao nhiêu tình cảm.
Cho nên ngay cả khi hư ảnh là Thanh Liên kiếm ý thuần túy vẫn không thể vung kiếm với âu Dương!
Mũi kiếm chỉ cách cổ mình 0.01 cm nhưng âu Dương lại không có chút bối rối, ngược lại hơi cảm thán nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp nha! Tiểu Bạch!”
Tiếng chào hỏi này dường như đã xuyên qua thời không và đã đến muộn mấy vạn năm.
Những lời chào hỏi xuyên qua thời không, từ trong miệng âu Dương nói ra đã chân chính thay đổi quỹ tích vận mệnh của Lý Thái Bạch từ ngọn nguồn.
Không phải mượn miệng của âu Dã Tử, mà âu Dương thực sự chào hỏi vị bạn thân ở trước mắt này khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn!
Câu chào hỏi này khiến hư ảnh Lý Thái Bạch được triệu hồi ra bắt đầu tán loạn, câu chào hỏi này giống như là gió xuân mưa phùn hòa tan cái giá lạnh của đầu xuân.
Hư ảnh được tiên phó triệu hồi ra hóa thành từng luồng tiên linh khí tán loạn trở về trong Kình Thiên trụ lớn.
Thanh Liên trường kiếm chỉ vào âu Dương cũng hóa thành mây mù màu trắng, rồi bay lên trên.
Khi rời khỏi đỉnh đầu âu Dương, mây mù màu trắng hóa thành một bàn tay rồi búng một cái lên trán âu Dương.
Ngay sau đó bàn tay đã tan biến ở giữa thiên địa.
Không có bất kỳ lực đạo nào cũng không có bất kỳ ý trách móc nào, điều này giống như đang đáp lại lời chào hỏi của âu Dương vừa rồi.
âu Dương chỉ cảm thấy một luồng nóng ẩm trên trán, trước mắt thư thái và trên mặt lộ ra một nụ cười.
Búng trán là động tác mình thường làm với Lý Thái Bạch khi chiếm cứ thân thể âu Dã Tử.
Mỗi khi Lý Thái Bạch bướng bỉnh rơi vào ngõ cụt, mình luôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép búng trán Lý Thái Bạch một cái khiến hắn tỉnh táo lại.
Cách xa một thời đại, hai người lại gặp mặt.
Loại duyên phận kỳ diệu này cũng khiến âu Dương cảm thấy vừa mới lạ vừa cảm thán!
Sau khi hư ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ để lại đám kiếm tu áo trắng thừ người ra đó.
So với sự cảm thán của âu Dương, đám kiếm tu áo trắng ở đối diện chỉ còn lại sự nghi hoặc.
Ý là sao?
Kết thúc rồi?
Vì sao ác tiên chuyển thế trước mắt này vẫn còn đứng ở chỗ này?
Sao chủ nhân ta không giết hắn bằng một kiếm?
Chẳng lẽ ma đầu trước mắt còn mạnh hơn chủ nhân ta!
Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng mười mấy vị kiếm tu áo trắng, ánh mắt nhìn về phía âu Dương có thêm một tia hoảng sợ!
Chẳng lẽ thế giới này phải trở thành nhà giam của tiên nhân một lần nữa sao?
Tiên Nhất nhìn về phía âu Dương, trong mắt hắn lại có thêm một sự dứt khoát!
Kiếm tu thuở niên thiếu mà đã không phục vận mệnh!
Nếu kiếm chủ cũng không thể giết chết ác tiên chuyển thế trước mắt, vậy hôm nay bọn họ sẽ lấy thân hy sinh vì đạo, cho dù không thể giết chết âu Dương ở trước mắt, thì bọn họ cũng muốn khiến hắn phải trả cái giá thật lớn!
Tiên Nhất rút trường kiếm bên hông ra, một lòng tuyệt chết quát to: “Rút kiếm!”
Mười mấy vị kiếm tu áo trắng đồng thời rút kiếm, mặt hướng về phía âu Dương, mặc dù kinh ngạc nghi ngờ nhưng không có sự sợ hãi.
Kiếm tu chưa bao giờ sợ hãi, nếu sợ hãi thì đừng cầm kiếm!
âu Dương áp sát hai tay lại, nhìn mười mấy kiếm tu não phẳng trước mặt không khỏi có chút đau đầu.
Kiếm tu đầu óc đều có bệnh sao?
Không thấy Kiếm tiên mà các ngươi triệu hồi ra cũng đang chào hỏi ta à, tại sao vẫn lộ ra vẻ thấy chết không sờn với lão tử?
Nhưng mười mấy vị kiếm tu áo trắng trước mắt lại là tín đồ của Lý Thái Bạch, âu Dương cũng không đành lòng đưa mười mấy vị kiếm tu đến gặp Lý Thái Bạch.
âu Dương đột nhiên nhớ tới đứa con trai lớn mình vừa mới nhận trên đỉnh đầu kia, hướng mắt về phía đứa con trai lớn trên bầu trời, nói: “Này, giam tất cả bọn họ lại!”
Tâm Vân trên trời chuyển động, từ trong Tâm Vân bay ra hơn trăm đám mây hình người màu trắng, phóng về phía mười mấy vị kiếm tu!
“Vậy mà Tâm Vân cũng tạo phản?! Đây chính là Tâm Vân do chủ nhân Cửu U ta gọi ra!” Tiên Nhất hoảng hốt.
Mong muốn giết âu Dương cũng càng khẩn thiết hơn!
âu Dương phất tay, một đạo Thanh Liên tiên khí ấn lên trên đầu Tiên Nhất rồi nhẹ giọng nói:
“Đừng đánh nữa, ta là đại bá của các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận