Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 243: Bình An phù

Sau khi âu Dương xếp tấm thẻ gỗ thành một hàng, lại lấy quyển « Ngũ Hành thuật pháp từ lúc nhập môn đến lúc nhập thổ » và Bình An phù được làm vào mấy ngày gần đây từ trong ngực ra.
Trần Trường Sinh nhìn tấm thẻ gỗ mà âu Dương lấy ra, cảm nhận được chân nguyên quen thuộc đang chảy trong tấm thẻ gỗ.
"Đây là sư phụ làm cho chúng ta sao?" Trần Trường Sinh cầm tấm thẻ gỗ khắc tên của mình trên bàn, nghi ngờ mà hỏi.
âu Dương gật nhẹ đầu, chờ sau khi Bạch Phi Vũ dẫn Hồ Đồ Đồ trở về mới ho khan một tiếng, hắn nhìn ba người trước mặt, nghiêm túc nói: "Tiện dịp Trường Sinh muốn đến Vạn Pháp tông, có lẽ ta cũng đi ra ngoài một chuyến."
Lúc nghe thấy âu Dương muốn tự đi ra ngoài một chuyến, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ phải tạm gác lại chuyện trong tay trước.
Thần luật để viết sau cũng được, Vạn Pháp tông có thể đi sau cũng được, nhưng nhất định phải có người bên cạnh âu Dương. Không có người trông chừng mạch não của Đại sư huynh nhà mình thì rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Mặc dù âu Dương sở hữu chân nguyên vô hạn, nhưng suy cho cùng, cảnh giới vẫn quá thấp, không có người ở bên cạnh trông nom sẽ khiến cho cả Trần Trường Sinh lẫn Bạch Phi Vũ đều không yên lòng.
Đầu đại sư huynh nhà mình như có hố, không bị bán đi kiếm tiền giúp người khác thì cũng là bất cẩn làm đổ tro cốt của người khác.
âu Dương nhìn dáng vẻ hai đứa nghịch tử chuẩn bị phải đi theo trông mình, vội vàng xua tay nói: "Ta muốn đi đâu là chuyện của ta, ta cũng đã nói chuyện với lão chưởng giáo rồi."
"Hơn nữa, chuyện mà ta muốn nói cũng không phải cái này. Bây giờ, thực lực các ngươi càng ngày càng mạnh, chứng tỏ sau này số lần xuống núi của các ngươi cũng càng ngày càng nhiều. Đôi lúc ta cũng không thể bên cạnh để bảo vệ an toàn cho các ngươi." âu Dương chậm rãi nói.
Giọng điệu như phụ thân đang răn dạy con cái ra đi làm ăn xa, nhưng lúc âu Dương nói, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ lại yên tĩnh lạ thường.
âu Dương thở dài nhìn hai đứa nghịch tử trưng vẻ mặt ngoan ngoãn, chỉ vào tấm thẻ gỗ trên bàn, nói: "Đây là lễ vật mà lão đầu tử đưa cho các ngươi, trên mỗi tấm thẻ gỗ đều được khắc tên mỗi người các ngươi, các ngươi phải cất kỹ!"
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ cầm tấm thẻ gỗ của mình nhìn một chút, phát hiện tấm thẻ gỗ của mình cũng giống với của người khác.
Thậm chí cũng chỉ là tấm thẻ gỗ có một ít chân nguyên bình thường được Hồ Vân làm mà thôi, nhưng đồng tiền cột trên nó lại rất tinh xảo.
âu Dương đeo tấm thẻ gỗ lên cổ giúp Hồ Đồ Đồ, lúc này mới nhìn về phía ba tấm thẻ trên bàn, nói: "Bây giờ xem như lão nhị chết trong bụng chó, bế quan lâu vậy rồi cũng không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại, ta sẽ để dành một tấm cho hắn trước."
"Ài, Đại sư huynh, Tiêu sư đệ cũng có thẻ gỗ sao!" Hồ Đồ Đồ sáng mắt cầm lấy tấm thẻ còn lại trên bàn đá, vui vẻ nói.
âu Dương cầm lấy thẻ gỗ của Tiêu Phong, mỉm cười: "Sư phụ chúng ta là kiểu ngoài lạnh trong nóng, nhưng bây giờ cũng chưa đưa thẻ gỗ này cho Tiêu sư đệ được, cứ cất ở chỗ ta trước đi!"
Ba người Trần Trường Sinh đều không có dị nghị gì với sắp xếp của âu Dương.
Bọn họ đều tự giải quyết chuyện của mình hoặc chút chuyện nhỏ, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu Sơn phong thì đó là việc chung của mọi người.
Mọi người được nuôi dạy một thói quen xấu đó là chuyện gì cũng nghe lời Đại sư huynh hết.
Sau khi âu Dương cất tấm thẻ gỗ của mình, Lãnh Thanh Tùng và Tiêu Phong xong, hắn mới cười tủm tỉm lấy tấm thẻ gỗ tự làm của mình ra.
Tấm thẻ gỗ tự tay điêu khắc của âu Dương vẫn đơn giản hơn so với tay nghề tinh xảo của Hồ Vân, thậm chí có thể nói là rất xấu!
Chỉ to khoảng ngón cái, bề mặt gồ ghề như bị chó gặm.
Nhưng đây cũng là Bình An phù mà âu Dương vất vả điêu khắc theo Bình An phù vẽ trong sách.
Mặc dù có hơi xấu, nhưng cũng có thể đại diện cho sự cố gắng của mình.
âu Dương nghiêm túc giao từng tấm thẻ gỗ vào tay mỗi người, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói: "Đây là Bình An phù mà ta làm cho các ngươi, hãy mang theo nó và tấm thẻ gỗ mà sư phụ làm bất cứ lúc nào. Đây là Bình An phù, phù hộ các ngươi an lành!"
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đều đen mặt nhìn âu Dương trước mắt, từ bao giờ mà âu Dương cũng bắt đầu tin vào những thứ này.
Hai người bọn họ hiểu rất rõ về mấy thứ gọi là Bình An phù này, chỉ là thuật pháp dựa trên cơ sở huyền học tương đối của Trúc Cơ mà thôi.
Dùng chân nguyên của mình vẽ một phù văn đơn giản, rồi truyền chân nguyên của mình vào tấm thẻ gỗ, ngoài việc đại diện tấm lòng mình gửi gắm cho đối phương thì thật ra cũng không có tác dụng gì.
Thậm chí rất nhiều người cho rằng, thuật pháp này không phải thuật pháp của Trúc Cơ, nhiều khi còn không phải của Luyện Khí nữa
Cùng lắm là chỉ có thể coi là thủ đoạn lừa gạt người khác của thuật sĩ giang hồ trong nhân gian mà thôi, thứ thuật pháp này không thể công kích cũng không thể phòng ngự.
Nhưng thuật pháp này lại xuất hiện trong thuật pháp của Trúc Cơ một cách khó hiểu.
Thậm chí điều khiến tất cả tu sĩ khó hiểu đó là, nếu như không phải tu sĩ Trúc Cơ thì không thể vẽ ra mấy cái Bình An phù hộ thân này được.
Bởi vì chỉ có chân nguyên mới có thể ở lại trên một món đồ trong khoảng thời gian dài.
Thứ gọi là Bình An phù này không cần học, nó thuộc loại liếc mắt nhìn là biết.
Nên thứ này không được gọi là thuật pháp Bình An phù, vì vậy có rất ít người học nó, dù học được cũng không có tác dụng gì. Không ngờ sư huynh nhà mình lại lén học thứ thuật pháp giống lừa đảo này.
Nhưng nếu như đại sư huynh nhà mình đã vất vả làm ra rồi thì Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ cũng không có ý ghét bỏ gì, thậm chí còn cẩn thận cất kỹ trong người.
"Cứ treo thẻ gỗ mà lão đầu tử đưa trên lưng là được rồi, còn của ta thì phải cất kỹ trong người! Đây là Bình An phù!" âu Dương đứng bên cạnh thấy Bạch Phi Vũ tiện tay cất phù bình an của mình và tấm thẻ gỗ Hồ Vân chung một chỗ thì lập tức không vui.
Đồ mà bản thân vất vả làm ra chắc chắn tốt hơn của Hồ Vân nhiều, sao có thể tiện tay cất chung với tấm thẻ gỗ của Hồ Vân?
Ngươi nhìn, tấm thẻ gỗ này của ta ít nhất có một trận pháp, còn tấm thẻ gỗ của lão đầu tử chỉ khắc mỗi tên chứ không còn gì!
Nghe thấy âu Dương phàn nàn, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ mỉm cười, không phản bác âu Dương mà cất kỹ tấm thẻ gỗ theo lời âu Dương.
âu Dương nhìn hai đứa nghịch tử trông có vẻ không thèm để ý nhưng vẫn làm theo lời mình nói, hắn chợt có cảm giác mệt mỏi lúc làm cha.
Hai đứa trước mặt này khiến mình không bớt lo cho được, âu Dương cảm thấy bản thân còn trẻ mà tóc như đã bạc trắng.
Nhưng mình lại không hiểu biết thế giới này nhiều như Hồ Vân và Động Hư Tử, cho nên chỉ có thể dùng loại Bình An phù này để bảo vệ cho bản thân và những sư đệ, sư muội.
Nói là bảo vệ chứ thật ra chỉ là tạo chút an tâm cho người không có bản lĩnh.
"Lúc gặp phải chuyện mà bản thân không xử lý được thì càng phải bằng lòng tin tưởng thứ huyền học kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận