Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 476: Bố cục

Giọng nói âu Dương vừa dứt, trên bàn cơm rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Bạch Phi Vũ không rõ Đại sư huynh muốn làm gì, nhưng nếu để lại một chút tiền tài, ngược lại hắn thấy hơi vũ nhục hai đôi vợ chồng trước mặt.
Mà lão giả thì nhìn âu Dương nhẹ giọng nói: "Công tử nếu muốn để lại chút vàng bạc thì cũng không cần thiết, chúng ta tự cấp tự túc quen rồi, cũng không cần những vật ngoài thân kia!"
Bạch Phi Vũ nghe thấy lời lão giả nói, ở trong lòng âm thầm gật đầu, tình yêu không bị những vật bên ngoài ảnh hưởng, hoàn toàn chính xác là không thể phá vỡ.
Trên mặt âu Dương cũng tràn đầy tán thưởng, bình sứ trong tay vẫn đặt ở trên mặt bàn, hai mắt tán dương mở miệng nói: "Đây là một bình đan dược, sau khi ăn vào có thể khiến các ngươi trở lại lúc còn trẻ, dù sao tóc trắng xoá như vậy cũng không dễ nhìn đâu nhỉ?"
Cái bình màu trắng men dưới ánh nến mờ nhạt trông thật ôn nhuận, mùi thuốc nhàn nhạt truyền ra từ bên trong bình sứ.
âu Dương mặc một bộ quần áo màu xanh, trong ngực ôm một con hồ ly nhỏ, nở nụ cười cao thâm khó đoán, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Bốn ánh mắt nhìn chòng chọc vào chiếc bình sứ trước mặt, đối với bọn họ mà nói đồ vật bên trong cái bình sứ này đơn giản chính là vật trời ban!
Người và yêu kết hợp, thường thường sẽ có kết thúc đầy bi kịch.
Ai có thể nghĩ đến, hai người già có dáng người và nét mặt đã gần như sáu mươi tuổi, thật ra mới chỉ đang ở độ tuổi xuân xanh?
Theo yêu khí dần dần ăn mòn thân thể, tuổi thọ của bọn họ cũng đang trôi qua nhanh chóng.
Người và yêu chung quy vẫn khác đường, mặc dù bọn họ cũng đã chuẩn bị xong nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này, bọn họ vẫn sẽ sợ hãi như cũ.
Cái chết đối với bất cứ sinh linh nào đều vô cùng khủng bố.
Cho dù không sợ chết, ở thời điểm cái chết cận kề, trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mà bây giờ bình đan dược này đặt ở trước mắt bọn họ, gần như cho bọn họ hi vọng một lần nữa.
Lão giả nhìn bình sứ trắng trên bàn, nhịn không được tự lẩm bẩm: "Quá quý giá, quá quý giá!"
Mà bà lão đang đứng ở một bên đã sớm không để ý đến mặt mũi, vươn tay cầm bình sứ phía trên chiếc bàn.
Không có cái gì khủng bố hơn việc nhìn bản thân mình già đi, nhất là bà lão và thiếu niên, loại vợ chồng kiểu này.
Mặc dù nàng tin tưởng thiếu niên bên cạnh yêu nàng nhưng ở thời khắc này, cảm giác lo được lo mất khiến nàng mất đi lý trí.
Ngay khi tay bà lão sắp chạm đến bình đan dược kia, một cây thước ngăn ở trước bình sứ.
Trong mắt bà lão đầy khát vọng nhìn về phía chủ nhân chiếc thước.
Không biết từ khi nào âu Dương đã cầm Lượng Thiên xích của Bạch Phi Vũ ngăn cản ý định muốn lấy bình sứ đi của bà lão, hai mắt tràn đầy ý cười thấp giọng nói: "Nhưng đan dược này trân quý cực kì chỉ có hai viên, sau khi ăn xong, sẽ không còn nữa!"
âu Dương nói xong liền nhấc cây thước ra.
Mà bà lão thở một hơi dài nhẹ nhõm, đoạt lấy bình sứ trên bàn, ôm vào trong ngực, như là ôm bảo vật có một không hai trên đời,
Thiếu niên tê tê đứng một bên hồi lâu chưa lên tiếng rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Vậy lựa chọn là cái gì? Lựa chọn đan dược, vợ chồng chúng ta phải tách ra sao?"
Giọng nói thanh lãnh, khiến mặt mũi bốn người ở đây sững sờ, lập tức nhìn về phía âu Dương, trong mắt mang theo ý khẩn cầu.
âu Dương khoát tay áo, cười nói: "Ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa như vậy, cũng không có nhiều thú vui ác độc như vậy, ta bảo các ngươi lựa chọn chỉ là ăn hay là không ăn mà thôi!"
Nghe âu Dương nói vậy, bốn người đồng thời thả lỏng người, thở ra một ngụm khí.
Ông lão đang đứng bên cạnh thì vội vàng đứng lên, cúi người với âu Dương, mở miệng cảm ơn: "Đa tạ, đa tạ công tử! Đại ân đại đức của công tử, chúng ta sẽ không bao giờ quên!"
âu Dương khoát tay áo, ra vẻ không cần, lập tức bảo Bạch Phi Vũ đẩy mình rời đi.
Bạch Phi Vũ nhìn Đại sư huynh nhà mình đột nhiên thiện tâm, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng tâm tư bén nhạy của hắn khiến hắn phát hiện ra bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên vi diệu.
Dưới sự cảm ơn rối rít của bốn người, âu Dương và Bạch Phi Vũ biến mất trong màn đêm.
Hai người hai yêu nhìn hai người vừa biến mất, nét kinh ngạc trên mặt vẫn chưa rút đi, giống như là một giấc mộng, được tiên nhân chúc phúc vậy.
Trong nội tâm của hai người hai yêu vẫn khó có thể bình tĩnh được.
Mà dưới ánh trăng, Bạch Phi Vũ và âu Dương bước trên con đường núi tiến về phía quốc đô Thanh quốc.
"Xem ra trần gian này cũng không phải một nơi xấu, chí ít người và yêu còn có thể sinh ra tình cảm không thể xóa nhòa!" Bạch Phi Vũ vừa đẩy âu Dương vừa cảm thán nói.
"Ồ? Thật sao?" âu Dương chải lông tóc cho hồ ly nhỏ trong ngực, trong giọng nói lại mang theo sự nghi ngờ.
Bạch Phi Vũ ngừng lại, nhìn bóng lưng trên xe lăn, cau mày nói: "Đại sư huynh, bình đan dược mà ngươi cho có vấn đề gì sao?"
âu Dương giống như đang xuất thần, nhìn thấy Bạch Phi Vũ hỏi, phản ứng mới mờ mịt ngẩng đầu lên mở miệng trả lời: "Vấn đề? Vấn đề gì?"
"Ta nói là, bình đan dược kia có phải cũng không thể khiến bọn họ phản lão hoàn đồng được đúng không?" Bạch Phi Vũ hơi không hiểu nhìn âu Dương.
âu Dương thì lắc đầu nhìn lên trên bầu trời nhẹ giọng nói: "Ta cho bọn họ đan dược chính là Trúc Cơ đan cực kì tốt, hai người bọn họ ăn xong, đừng nói là trở lại bình thường, thậm chí trở lại mười bảy mười tám tuổi cũng không có vấn đề gì."
"Vậy ngươi vừa rồi nói vậy là ý gì?" Bạch Phi Vũ mở miệng hỏi.
âu Dương quay đầu nhìn về phía Bạch Phi Vũ, con ngươi trong trẻo phản chiếu bóng dáng Bạch Phi Vũ, nhẹ giọng nói: "Có nhiều thứ, sau lần thứ nhất mất đi, khi lần nữa có được, sẽ khiến cho người ta liều lĩnh hơn."
"Ta vẫn không rõ!" Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, cảm giác âu Dương đang ngồi trên xe lăn đột nhiên trở nên cực kì lạ lẫm.
âu Dương lại trực tiếp làm rõ, mở miệng hỏi: "Đêm nay chờ hai người bọn họ ăn xong đan dược, trở lại tuổi trẻ, ngươi cảm thấy bọn họ vẫn sẽ chọn ở cùng hai con yêu quái sao?"
Bạch Phi Vũ hơi giật mình nhìn âu Dương, lập tức nói chắc như đinh đóng cột: "Tất nhiên, bọn họ đã vì tình yêu phấn đấu quên mình, bất chấp tất cả để đi tới hiện tại, nếu như trở lại tuổi trẻ, chắc chắn sẽ càng thêm tương kính như tân."
âu Dương cười khẽ một tiếng, ánh mắt trở nên bén nhọn nói: "Vậy ta liền nói, bọn họ chắc chắn sẽ bộc phát xung đột, tất cả ân ái ngày xưa đều sẽ hóa thành mỉa mai, biến thành con dao đâm vào lòng đối phương!"
Đen chính là đen, trắng chính là trắng.
Đạo lý chính là đạo lý, sự thật chính là sự thật.
Ở trong mắt Bạch Phi Vũ, thế giới này chính là như thế.
Kiếp trước Lý Thái Bạch, Bạch Phi Vũ đã từng bởi vì hiểu nhầm không phải đen tức là trắng mới dẫn đến kết cục quên đi giọng nói của chúng sinh.
Nhưng đạo lý là ở chỗ này, đạo lý sẽ không sai.
âu Dương nhìn tên Bạch Liên Hoa trước mặt đang không tin, khẽ thở một hơi, cảm giác hơi đau đầu, chỉ ra sau lưng mở miệng nói: "Không bằng cược một chút, trong vòng ba ngày, hai đôi vợ chồng kia nếu như vẫn như cũ, vậy xác thật là ta đường đột, nhưng bọn họ có thể sống càng lâu thì đối với bọn họ mà nói, cũng là một chuyện tốt!"
Bạch Phi Vũ hơi không yên lòng nhìn âu Dương, dù sao hiện giờ âu Dương luôn là một bộ bệnh nặng mới khỏi, quả thực khiến hắn không yên lòng.
âu Dương vỗ vỗ Tịnh Tử đang treo bên hông của mình, cười nói: "Yên tâm đi đi, ở chỗ này, còn không có người nào dám làm gì ta!"
âu Dương nói đầy tự tin, Bạch Phi Vũ thật sự cũng muốn nhìn một chút lời âu Dương nói đến cùng là thật hay giả, quay người nhảy mấy cái ở giữa liền biến mất trước mặt âu Dương.
Sự việc phong thần, chính là muốn quản lý tất cả trái tim của thần.
Trái tim con người đã đủ phức tạp, huống chi là thần tiên vì hương hỏa mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào?
Cái dạng này mà muốn phong thần, dù cuối cùng có thành công, chỉ sợ trong nháy mắt cũng bị những tên thần kia mưu quyền soán vị!
Cho nên tên nhóc này nên hiểu từ giờ.
Muốn nắm bắt được thần, đầu tiên phải học được cách nắm bắt lòng người!
Đạo lý không phải đen tức là trắng, là dùng để nói cho chúng sinh vạn vật nghe.
Mà chúng sinh vạn vật vĩnh viễn chỉ có màu xám nhàn nhạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận