Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 419: Nhân gian hô hấp

Lãnh Thanh Tùng cũng không quá quen thuộc với Lăng Phong, hắn chỉ biết một điều duy nhất đó là huynh trưởng không thích người này!
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, Tạ Tân Tri và Vương Tiểu Minh trước đây chỉ là phàm nhân, tại sao lại biết phương pháp Ngự Khí cao thâm đến vậy?
Không cần nói cũng biết!
Đáp án đứng sau tất cả mọi việc chính là Lăng Phong trước mặt hắn!
Chỉ có tu sĩ như Lăng Phong mới là chủ mưu đẩy tay sau tất cả những việc này!
Vừa nghĩ xong, hắn đã có chủ ý.
Lãnh Thanh Tùng giơ tay lên, nắm chặt Thanh Bình Kiếm bên cạnh.
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào chuôi kiếm, kiếm ý lập tức quét ngang bầu trời!
Thanh Bình Kiếm đã sớm kích động từ lâu, phát ra từng reo thanh thúy, vang vọng đất trời.
Kiếm ý tạo hình, một cành hoa màu xanh dâng lên từ phía sau Lãnh Thanh Tùng.
Thập Tam phẩm Thanh Liên hư ảo xuất hiện nở rộ sau lưng hắn.
Hoa sen chập chờn tạo nên uy áp choáng ngợp.
Đè ép uốn cong cả núi rừng, bách thú sợ hãi bỏ chạy.
Nơi đây nhân gian lần đầu cảm nhận được kiếm ý như vậy, cũng là lần đầu tiên bị tiên nhân gõ cửa tận nhà.
Một nơi bán kính ngàn dặm, giữa mùa hè nháy mắt lại có tuyết rơi, mạ non chết héo, nước lũ chảy ngược, trong giếng phun lửa, trong lửa sinh băng.
Bên trong nhân gian, phong vân thay đổi, bốn mùa vội vã luân chuyển, pháp tắc bị đảo loạn một cách tùy tiện.
Những chuyện không theo lẽ thường không ngừng phát sinh, toàn bộ sinh linh đều cảm giác như đang nghênh đón tận thế!
Pháp tắc nhân gian vốn bình ổn thông suốt lại bị một đóa Thanh Liên của Lãnh Thanh Tùng đảo loạn!
Cường giả Độ Kiếp kỳ khi đến nhân gian đều sẽ bị đồng hóa, mà Lãnh Thanh Tùng không bị ảnh hưởng chút nào, tùy ý điều khiển pháp tắc Thanh Liên của bản thân!
Ở trong mắt Lãnh Thanh Tùng, Lăng Phong bị áp chế đến Trúc Cơ đã nằm trong thế chắc chắn phải chết.
Nhân gian là do tiên nhân vẫn lạc biến thành, nhân gian có thể vận hành pháp tắc cơ bản một cách bình thường, cũng chính là nhờ quy tắc mà tiên nhân đặt ra.
Những quy tắc này vốn là hiện thân của tiên nhân đạo, mà đạo lại là sự kết hợp giữa các quy tắc.
Đột nhiên có người ở nhân gian vận dụng pháp tắc, lẽ hiển nhiên sẽ khiến pháp tắc ở nhân gian bị hỗn loạn.
Lãnh Thanh Tùng không nghĩ tới điều này, nhưng cho dù nghĩ đến, dựa vào tính tình của Lãnh Thanh Tùng, hắn vẫn sẽ hành động như cũ.
Lãnh Thanh Tùng hoàn toàn không cân nhắc xem hắn sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến nhân gian này.
Chuyện duy nhất hắn muốn làm lúc này là giết chết Lăng Phong!
Lăng Phong đang đứng trên lầu các, vẻ mặt không chút bối rối, thậm chí còn lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với Lãnh Thanh Tùng.
“Quả là tài năng không hợp lẽ thường, chẳng có lý chút nào nhỉ? Vậy hôm nay ta phải dạy cho đám thiên tài các ngươi một chút đạo lý!” Lăng Phong mặc áo đỏ bước lên một bước.
Dưới kiếm uy mạnh mẽ cường hãn, sắc mặt Lăng Phong tái nhợt, vô cùng chật vật, nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn đầy hưng phấn.
Đối thủ càng mạnh, tình thế càng tuyệt vọng, thì càng khiến Lăng Phong cảm thấy hưng phấn.
Lăng Phong cực kỳ say mê loại cảm giác lật ngược thế cờ trong nghịch cảnh tuyệt vọng.
“Ha ha ha, loại cảm giác này thật sự làm cho người ta quá si mê!” Lăng Phong sắc mặt tái nhợt điên cuồng cười to, nhưng tiếng cười cũng lập tức im bặt.
Kiếm quang vô hạn đã gần ngay trong gang tấc, có thể khiến Lăng Phong tan thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.
Lăng Phong cúi đầu, giống như đang tự nhủ, lại tựa như đang nói chuyện với nhân gian này: “Quỷ!”
Đây cũng là đạo của Lăng Phong!
Quỷ đạo tại nhân gian!
Vừa dứt lời, kiếm khí vô tận đã nháy mắt chôn vùi thân ảnh áo đỏ của Lăng Phong.
Ánh mắt Lãnh Thanh Tùng không hề buông lỏng, hắn có thể cảm giác dù bị Thanh Liên kiếm khí vô tận bao phủ, khí tức của Lăng Phong vẫn chưa biến mất.
Trong kiếm quang vô tận vang lên giọng nói hờ hững của Lăng Phong:
“âm dương luân hồi, Quỷ đạo đương lập!”
Chỉ trong một thoáng, kiếm quang vô hạn tan biến giữa đất trời.
Lãnh Thanh Tùng vốn còn kiếm uy huy hoàng rực rỡ, hoa Thanh Liên nở rộ, cảnh giới của hắn cũng nhanh chóng tuột xuống.
Đóa Thanh Liên sau lưng nháy mắt khô héo, kiếm ý lập tức tiêu tán.
Mà tiếng nói Lăng Phong vừa dứt, Nhân Hoàng khí vận cùng hạo nhiên chính khí biến thành hai con rồng khổng lồ, đột nhiên ngẩng đầu, bay thẳng lên trời xanh.
Lãnh Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy một sức mạnh vô hình đang siết chặt lấy hắn.
Như đang muốn vứt hắn ra khỏi thế giới này!
Ngay cả hô hấp cũng bị ảnh hưởng, đến một chút không khí mà thế giới này cũng không cho phép hắn hít thở,
Lãnh Thanh Tùng mới vừa rồi còn tựa như tiên nhân, có thể quyết định sống chết của bất kì ai, chỉ một thoáng lại từ trên trời rơi xuống.
Cảnh giới giảm hẳn, dẫn đến chấn động chân nguyên và sự xa lánh của thế giới này đối với hắn.
Và cả cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Một tia bối rối hiện lên trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng.
Hắn không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn vốn đang chiếm thế thượng phong, vì cái gì nháy mắt đã trở thành như thế này.
Lăng Phong kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể gây nên sự cộng hưởng với nhân gian này!
Sau khi kiếm quang tiêu tán, Lăng Phong một thân áo đỏ vẫn đứng tại chỗ cũ, hắn không nhìn Lãnh Thanh Tùng đang xụi lơ trên mặt đất, mà ngẩng đầu nhìn hai con rồng đang quấn nhau trên bầu trời.
Thật sự là thuận lợi ngoài ý muốn, hắn vốn chỉ lên kế hoạch mở ra phong ấn ma tộc, không nghĩ tới lại thuận tiện hoàn thành luôn bước thứ hai của kế hoạch.
Trong kế hoạch ban đầu, Tạ Tân Tri sẽ lấy thân phận đại tu sĩ trở lại nhân gian này, đảo loạn pháp tắc của thế giới, sau đó hắn sẽ thuận thế sửa chữa quy tắc thế giới của nhân gian, biến bản thân trở thành nhân gian này!
Không nghĩ tới Nhị đệ tử của Tiểu Sơn phong - Lãnh Thanh Tùng lại vốn là người của nhân gian, cũng có khả năng khuấy đảo pháp tắc nhân gian.
Tất cả đều thật trùng hợp, giúp cho kế hoạch của hắn hoàn thành bước thứ hai!
Lăng Phong tà ác nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt lại rơi vào thân ảnh Bạch Xà cách không xa sau lưng Lãnh Thanh Tùng, nhẹ giọng nói: “Lãnh sư đệ, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi đàng hoàng, để tạ ơn ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái chết thật thỏa đáng!”
Nói xong, cả người hắn hóa thành một luồng ánh sáng đỏ bay thẳng về phía hai con rồng khổng lồ trên trời, ánh sáng đỏ hóa thành một cái bồn máu thật lớn, một hơi nuốt trọn hai con rồng lớn.
Hai con rồng không ngừng giãy giụa bên trong miệng bồn, nhưng giãy giụa cũng chỉ phí sức, chỉ một lát đã không còn âm thanh.
Nháy mắt khi hai con rồng khổng lồ biến mất, bồn máu đỏ đột nhiên mở mắt, một tròng mắt màu vàng óng lạnh lùng chăm chú nhìn tất thảy phía dưới.
Thần sắc cao quý, cổ xưa, hờ hững, coi vạn vật như con chó cọng rơm toát ra từ trong con ngươi ấy.
Tạ Tân Tri ở phía xa trong nháy mắt đã mất đi liên hệ với hạo nhiên chính khí của bản thân, trên mặt thoáng chốc trắng bệch, tuyệt vọng con mắt ở phía trên bầu trời.
Vương Tiểu Minh đang giơ cao ngọc tỷ, sắc mặt cũng tái nhợt như thế, ngất đi trong vô số tiếng kinh hô cứu giá.
Một khắc khi đồng tử này xuất hiện, sinh linh toàn bộ nhân gian, thậm chí là của toàn bộ đất trời đều nghe bên tai vang lên tiếng hít thở như có như không.
Thanh âm hít rồi lại thở, vang lên bên tai toàn bộ sinh linh, tựa như là ai đó đã rất lâu không được hô hấp đang tham lam hít thở lấy không khí.
Lãnh Thanh Tùng ngồi bất động trên mặt đất, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cảm giác bị trời đất vứt bỏ, tựa như là người bình thường đột nhiên không thể thở nổi nữa, không thể cảm giác được bản thân đang tồn tại, trong cảm giác bị xa lánh và hít thở không thông, Lãnh Thanh Tùng dần dần mất đi ý thức.
Một giây trước khi hắn mất đi ý thức, một bóng người xinh đẹp ngăn ở trước mặt Lãnh Thanh Tùng.
Nhân gian lại lần nữa vang lên tiếng hít thở, tựa như người ngủ say đang dần tỉnh giấc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận