Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 75: Trở về tông môn

Trở về!
Mọi thứ đều như cũ!
Âu Dương nhìn về phía Thanh Vân tông, rời tông môn mấy ngày, trong lòng vẫn có chút dao động.
Đến càng gần Thanh Vân tông, nguyên khí trời đất càng nồng đậm.
Âu Dương hít sâu một hơi, sắc mặt thả lỏng một chút, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Không tệ, hương vị quê nhà.”
Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm đi bên cạnh cũng nở nụ cười, hắn đã sống ở Thanh Vân tông hơn mười năm, từ lâu đã coi nơi này như nhà của mình.
Chỉ có Hồ Đồ Đồ lái hạc giấy, chỉ muốn nhanh quay lại Tiểu Sơn phong để ăn gà do Tam sư huynh làm, mặc dù nhân gian náo nhiệt, nhưng nàng thực sự không thích.
Ba người vừa tới biên giới tông môn đã bị hai bóng người cầm kiếm ngăn cản.
Một thiếu niên trong số đó chắp tay với ba người Âu Dương nói: “Nơi này là địa giới của Thanh Vân tông, xin hỏi các vị đạo hữu có chuyện gì... Ngươi là Âu Dương sao?”
Âu Dương nhìn thấy người trông cổng hôm nay là một người quen, chính là Mã Hưng Nghiệp, người mà Tông quản sự đã giúp chiến thắng cuộc thi đấu ngoại môn!
Thế giới này đúng là quá nhỏ, nhưng mà Mã Hưng Nghiệp này cũng không tệ, trăm cay nghìn đắng nỗ lực tiến vào nội môn của Thanh Vân tông, cuối cùng cũng thành công lăn lộn vào được đại môn của Thanh Vân tông.
Có câu nói là: Mười năm học tập gian khổ học tập, mai kia làm bảo vệ.
Đúng là có tiền đồ mà, cần chi mất ba mươi năm phấn đấu.
Mặc dù thủ đoạn của Mã Hưng Nghiệp có hơi bẩn thỉu, nhưng ÂuÂu Dương cũng không muốn so đo với hắn, nên đưa lệnh bài của mình cho Mã Hưng Nghiệp nhìn xem.
Mã Hưng Nghiệp giơ tay về phía Âu Dương mà cúi đầu hành lễ: “Sư huynh, xin mời!”
Cách cúi người chào không hề có lỗi, cách chào đón đầy phong cách, nhìn thoáng qua thì có thể biết nhất định trước khi lên được cương vị này đã được đào tạo chuyên nghiệp.
Âu Dương khẽ gật đầu, ba người bọn họ bay thẳng vào trong địa giới của Thanh Vân tông.
Mã Hưng Nghiệp nhìn bóng lưng ba người Âu Dương đi xa, trong mắt lóe lên một tia mịt mờ.
Hắn hao tổn tâm sức cuối cùng mới bước vào được nội môn, nhưng mọi thứ ở đây hoàn toàn không giống với những gì hắn nghĩ.
Ban đầu ở ngoại môn hắn giống như mặt trăng được vì sao ôm lấy, cứ tưởng rằng sau khi vào nội môn sẽ như cá chép hoá rồng, dựa vào thiên phú siêu phàm và pháp thuật lợi hại của mình, hắn sẽ làm rung động trời đất ở trong nội môn, nhưng Mã Hưng Nghiệp lại phát hiện ra mình đã trở nên không khác gì những người thường cả.
Mặc dù tài nguyên trong nội môn của Thanh Vân tông phong phú, cuối cùng hắn cũng không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện. Những sư huynh sư tỷ ở đây đều có thiên phú cao hơn hắn, học tập pháp thuật cũng nhanh hơn hắn.
Vốn dĩ Mã Hưng Nghiệp là thiên kiêu của ngoại môn, kể từ khi đi đến nội môn của Thanh Vân tông thì đã trở thành khách qua đường.
Mỗi khi nhận được thư từ gia đình đưa đến, Mã Hưng Nghiệp đều sẽ nói Thanh Vân tông tốt như thế nào, cha mẹ hắn cũng rất vui mừng, nhưng chỉ có mình Mã Hưng Nghiệp biết những chuyện không vui.
Áp lực ở đây quả thật quá lớn, có quá nhiều người ưu tú, mặc dù bầu không khí ôn hòa, mọi người gặp mặt ai cũng nói cười, dáng vẻ nhìn thì như cá ướp muối nhưng thực chất sau lưng lại đấu tranh hơn ai hết.
Sau khi hắn vào nội môn, Tôn quản sự ở ngoại môn còn đặc biệt dặn dò hắn không được xung đột với Âu Dương, gặp mặt tốt nhất nên lễ phép.
Nghe nói Tiêu Phong cũng đã được thu nhận vào nội môn của Thanh Vân tông. Thuộc Tiểu Sơn phong của Âu Dương.
Cũng không biết Tiêu Phong có giống mình hay không, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng phiền muộn, dù sao chính mình cũng là người đánh bại hắn.
Về sức mạnh của Tiêu Phong, mặc dù ngoài miệng Mã Hưng Nghiệp nói hắn bại tướng dưới tay mình, nhưng từ đáy lòng hắn thực sự bội phục.
Mã Hưng Nghiệp nhìn Âu Dương đã biến thành một điểm đen mà khẽ thở dài:
“Dù Thanh Vân tông lớn, nhưng sống cũng không dễ dàng!”
Mã Hưng Nghiệp chỉ là một bước nhạc đệm đối với ba người Âu Dương, khi Tiểu Sơn phong xuất hiện ở trước mặt ba người bọn họ, cả ba người mới đồng thời cười lớn.
Hồ Đồ Đồ nhịn không được kích động, hô lớn với Tiểu Sơn phong: “Này! Đồ Đồ ta đã trở về rồi nha!”
“Đồ Đồ ta đã trở về rồi nha!”
“Trở về rồi nha!”
....
Giọng nói của Hồ Đồ Đồ vang vọng trong Tiểu Sơn phong, đợi đến khi âm thanh của Hồ Đồ Đồ hoàn toàn biến mất, trên Tiểu Sơn phong cũng không có một người nào đi ra nghênh đón bọn họ.
Hồ Đồ Đồ quay đầu, có chút ủy khuất nhìn Âu Dương, hỏi: “Đại sư huynh, tại sao không có ai tới đón chúng ta vậy?”
Âu Dương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý mà nói trên núi còn có lão Tam, Tiểu Bạch cùng Tiêu sư đệ, ba người đi đường vất vả trở về vậy mà không có người tới nghênh đón vị đại sư huynh này sao?
Vậy chẳng phải đại sư huynh mình rất mất mặt hay sao?
Khi ba người Âu Dương hạ cánh trong sân trên Tiểu Sơn phong, Âu Dương liếc mắt nhìn thấy Tiểu Bạch thường đứng trên cây lúc này đang nằm trên ghế tựa, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời.
Ba người đáp xuống sân, nhưng Tiểu Bạch vẫn không phát hiện bọn họ.
Chuyện quái lạ gì thế, ngày thường Bạch Phi Vũ vẫn luôn là người trí tuệ vững vàng, dáng vẻ trông như đã dự tính trước, Âu Dương chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Bạch Phi Vũ ủ rũ lơ đãng như vậy.
Âu Dương quay đầu nhìn theo tầm nhìn của Bạch Phi Vũ, phát hiện ra Bạch Phi Vũ đang nhìn tòa cung điện vòm tròn ở trên bầu trời kia.
Cái đậu, chẳng lẽ tòa cung điện này có quan hệ gì với Tiểu Bạch?
Âu Dương đi lên phía trước, lắc lắc ngón tay tại trước mặt Bạch Phi Vũ, phát hiện đối phương không có phản ứng, lập tức nắm lấy bả vai của Bạch Phi Vũ mà lay mạnh nói: “Tiểu Bạch, tiểu ra tiếng bạch!”
Bạch Phi Vũ bị Âu Dương lay tỉnh, hai mắt trống rỗng, quay đầu lại nhìn Âu Dương, nhẹ giọng nói: “Lần này các ngươi xuống núi làm gì? Ta cung điện ở trên trời kia không phải do các ngươi kéo ra đó chứ?”
Nghe Bạch Phi Vũ nói, vẻ mặt Âu Dương hoá tự đắc: “Đúng vậy, ngươi không nhìn sư huynh của ngươi là ai, động tĩnh lớn như vậy nhất định do chúng ta làm rồi! Ghê gớm không?”
Biểu cảm trên mặt Bạch Phi Vũ đột nhiên trở nên hung dữ, hoàn toàn mất vẻ lạnh nhạt và bình thản trước đây mà như một con hổ đói vồ lấy Âu Dương vẫn còn đang sững sờ.
Bạch Phi Vũ đột ngột hung bạo khiến Hồ Đồ Đồ giật nảy mình, sao Bạch sư huynh lúc trước vô cùng đẹp trai, khí chất dịu dàng đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy!
“Oa oa oa, soái ca! Sư huynh thay đổi rồi!” Hồ Đồ Đồ ôm con cáo Tây Tạng vừa đến để xem náo nhiệt, nàng lớn tiếng khóc rống, đau lòng nghĩ rằng là do mình rời đi, Bạch sư huynh không thấy mình nên tâm tình mới thay đổi như vậy.
Mà dường như Lãnh Thanh Tùng đã quen cảnh Bạch Phi Vũ và Âu Dương đùa giỡn, đối với người vừa mới kết Anh thành công, ổn định cảnh giới hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Vì vậy Lãnh Thanh Tùng đi thẳng về phòng của mình mà bắt đầu ổn định tu vi.
Trong chốc lát, Tiểu Sơn phong lại khôi phục cảnh gà bay chó chạy như ngày xưa.
Hai tay Bạch Phi Vũ bóp cổ Âu Dương, liều mạng lắc lắc: “Các ngươi xuống núi mới bao lâu hả? Tại sao còn đào mộ của người ta lên! Các ngươi thiếu thông minh sao?”
“A?” Âu Dương bị Bạch Phi Vũ bóp cổ liều mạng lắc lắc, nhất thời không kịp phản ứng, đột nhiên nghĩ tới thân phận ẩn giấu của Bạch Phi Vũ chính là Kiếm tiên thượng cổ.
Mà theo lời lão đầu nhà mình, bí cảnh tiên nhân này rất phù hợp với người chuyên tu kiếm đạo như Lãnh Thanh Tùng.
Nhìn thấy Bạch Phi Vũ hoá kẻ điên, Âu Dương đột nhiên có một suy nghĩ non nớt trong lòng:
“Trời đậu, chẳng lẽ toà cung điện trên bầu trời do lão Nhị đào ra kia là phần mộ của Tiểu Bạch kiếp trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận