Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 369: Chân thân Đại đế!

Tính danh: Tiêu Phong (Chân thân Đại đế)
Tu vi: Có thể so với Xuất Khiếu tầng chín
Căn cốt: 0
Mị lực: 8
May mắn: 8
Tư chất rèn thể: 11
Kĩ năng chuyên môn: Ý chí bất khuất, ta là Ngũ Hành.
Đánh giá: Nhân vật nam chính điển hình có khởi đầu kém cỏi, đau khổ.
Mục đánh giá và thuộc tính không có nhiều thay đổi, nhưng ghi chú "Tư chất Đại đế" sau tên đã biến thành "Chân thân Đại đế" kĩ năng chuyên môn còn có thêm một cái là "Thần thú hợp thể". Đó không phải là kĩ năng chuyên môn của nhân vật nam chính sao?
Nếu đấu với trùm phản diện mà vốn không có phần thắng thì la hét vài câu yêu hòa bình thì sẽ được tăng thêm sức mạnh đánh bại trùm phản diện có sức mạnh đáng sợ, đây vốn là những điều cơ bản của nam chính trong tiểu thuyết.
Hơn nữa Tiêu Phong có một lượng buff dày đặc ngay từ đầu, tiểu tử này chính là quái vật buff chồng buff chuyên dụng của tác giả.
Hắn thua mới là chuyện lạ!
Khi tiếng nhạc sôi động vang lên, hồ máu bắt đầu nổi sóng lớn.
Nếu hồ máu có thể nói chuyện thì có lẽ nó sẽ cảm ơn, bởi vì trong suốt một vạn năm qua, nó không hề bận rộn như ngày hôm nay.
Trong sự hỗn loạn, kèm theo tiếng chiêng trống ầm ĩ, một con yêu thú khổng lồ mang theo ảo ảnh kì lân, một tay biến thành đầu hổ, một tay biến thành đầu chim, hai chân biến thành chân rùa, đầu rồng mở to mắt đột nhiên bay ra từ trong hồ máu.
âu Dương chậc lưỡi nhìn Tiêu Phong càng ngày càng đi xa trên con đường không làm con người, hắn nghĩ, trong mấy năm qua, tiểu tử này đã uống thuốc gì vậy?
Thực lực của bản thân đều dựa vào đột biến mà có sao?
Trên đám mây máu khổng lồ kia có vô số đầu lâu thú hoang đồng thời gào thét, vô số làn sóng ánh sáng đánh thẳng tới Tiêu Phong, mỗi một đòn đánh đều có thực lực của Nguyên Anh đỉnh phong.
Tiêu Phong biến thành người thú hợp thể to lớn nâng tay hình đầu hổ lên, đầu hổ mở to miệng rộng, một luồng ánh sáng mạnh bay thẳng tới đám mây máu.
Những luồng ánh sáng của vô số đầu lâu thú hoang hợp thành một đòn, va chạm mạnh vào đòn tấn công của Tiêu Phong.
Chỉ trong chớp mắt, luồng ánh sáng do đầu hổ của Tiêu Phong đánh ra đã bị đánh nát hoàn toàn mà Tiêu Phong biết luồng ánh sáng do mình đánh ra không ngăn được đòn tấn công đầy trời đó. Đánh ra luồng ánh sáng chỉ để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, tạo cơ hội để mình có thể nhanh chóng tiếp cận đối phương!
Trong mắt hắn hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, trong tiếng nhạc sôi động, Tiêu Phong đột nhiên vỗ hai cánh, biến thành một luồng ảo ảnh xuất hiện trước đám mây máu.
Mỏ chim trên đầu chim do tay phải biến thành đã trở thành một cây thương dài đâm xuyên qua mây máu, ngay lập tức, đám mây máu bị chia ra làm hai.
Ảo ảnh kỳ lân sau lưng ngẩng đầu huýt dài, đánh tan đám mây máu.
Giết chết trong một đòn.
Đám mây máu không chống nổi hai hiệp trong tay Tiêu Phong, nó lập tức tan biến.
Tuy nhiên, những đám mây máu rải rác không biến mất mà rơi xuống người vô số yêu tộc ở phía dưới.
"Đáng chết! Đám rác ‌rưởi này dám nghĩ tới chuyện tập thể mượn xác hoàn hồn!" Tiêu Phong sợ hãi, đang muốn ra tay thì đột nhiên phát hiện âu Dương đứng trong đám người đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Và trên đầu âu Dương có một con hồ ly con giơ một cây kèn lớn bằng nó lên, làm bộ muốn thổi.
"Đại sư huynh?" Khi Tiêu Phong nhìn thấy âu Dương, hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng lập tức có chút thấp thỏm, dù sao bây giờ thân phận của hai người không phải là sư huynh đệ cùng môn phái.
Ngay khi Tiêu Phong thấp thỏm, hồ ly con đã hé miệng thổi kèn.
"Toe toe."
Tiếng kèn chói tai hóa thành làn sóng thổi tan tất cả mây máu!
Những hồn ác, oán linh do mây máu biến thành bị thổi về trong hồ máu!
Ánh mắt Tiêu Phong sáng lên, hắn cười áy náy âu Dương rồi lập tức lao xuống hồ máu.
Hắn nhất định phải giết chết năm tên khốn vừa trốn vào trong hồ máu.
Gợn sóng lăn tăn, trên mặt hồ xuất hiện rất nhiều bọt khí, mọi người đều biết trong hồ đang xảy ra chiến đấu kịch liệt. Nhưng tất cả mọi người cũng biết, trận chiến này chẳng qua là một phía đang dọn dẹp cuộc hỗn loạn mà thôi.
Không lâu sau đó, Tiêu Phong hóa thành hình người, ở trần chậm rãi bước ra khỏi hồ máu.
Nước đỏ như máu chảy dọc theo cơ thể cường tráng của Tiêu Phong, hơi thở đẫm máu, dã man cùng với vô tận sát khí.
Hình xăm năm con thần thú trên lưng Tiêu Phong tỏa sáng rực rỡ giống như được truyền sức sống vào, mỗi chuyển động đều toát ra một luồng khí khiến cho tất cả bán yêu thậm chí cả yêu tộc đều phải thần phục.
Đó là sức ép đến từ huyết mạch!
Ở trong một tộc coi trọng huyết mạch như yêu tộc thì bọn họ đều cảm nhận được cảm giác bị ép khiến mình phải thần phục đến từ cơ thể Tiêu Phong.
Tất cả yêu tộc nhìn thấy Tiêu Phong trước mặt giống như thấy được lão tổ của mình sống lại nên bọn họ hơi cúi đầu chứ không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trong khung cảnh vạn yêu cúi đầu, Tiêu Phong giống như vua bước từng bước đi lên bờ.
Các tộc nhân của tộc bán yêu đã sớm tin rằng Tiêu Phong sẽ đưa cả tộc đi lên đỉnh vinh quang nên đã xếp hàng hai bên, bày tỏ lòng tôn kính để chào đón vị vua của bọn họ.
Nhưng vua của bọn họ đi càng lúc càng nhanh, trong lòng hứng phấn, ánh mắt chỉ chú ý tới một bộ áo xanh mà thôi.
Tiêu Phong nghĩ hắn có thể đi tới ngày hôm nay, có được thành tựu như bây giờ đều do chiếc áo xanh trước mắt cho hắn!
Nếu như không có chiếc áo xanh trước mắt thì có lẽ hắn còn ở Thanh Vân tông khiêng củi mỗi ngày, trải qua một cuộc đời tầm thường, không có ý nghĩa!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của âu Dương thì lại bị ánh mắt và nụ cười kia ngăn lại.
âu Dương cười, lắc đầu, mơ hồ ra hiệu trường hợp như bây giờ không thích hợp.
Tiêu Phong hơi sửng sốt, không biết Mã Hưng Nghiệp đi tới phía sau hắn lúc nào, Mã Hưng Nghiệp phủ thêm áo choàng đen cho hắn, nhẹ giọng nói: "âu Dương sư huynh nói, bây giờ là thời đại của huynh, cũng là ngày mà tên của huynh được viết trên sử sách, xin huynh hãy tiếp tục làm vua!"
Tiêu Phong không biết âu Dương có ý gì, nhưng khi Tiêu Phong quay đầu, nhìn thấy tất cả bán yêu chân thành quỳ rạp xuống đất, còn có đám yêu tộc chính thống ở nơi xa vốn căm thù hắn, nhưng bây giờ lại hơi cúi đầu.
Tiêu Phong bỗng nhiên hiểu ra, giơ tay cầm chặt áo choàng, đội mũ trùm lên đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta đi!"
Mã Hưng Nghiệp hơi khom người, Tiêu Phong cũng thẳng lưng lên, lúc này khí thế Đế giả xuất hiện trên người Tiêu Phong. Mà con đường hắn đi thì nối thẳng tới trụ sở của bán yêu, ở đó có một ngai vàng khổng lồ đang chờ hắn!
Cho đến khi tới trước mặt một vị nửa yêu đeo tai mèo, mặc áo xanh, đầu đội một con hồ ly cầm kèn, hắn dùng giọng chỉ có bản thân nghe, gọi một tiếng: "Đại sư huynh!"
Hắn gọi xong, lập tức đi lướt qua, giống chưa chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Đại sư huynh, sao Tiêu sư đệ không để ý tới ta chứ?" Hồ Đồ Đồ giơ kèn trong tay lên đang muốn chào hỏi Tiêu Phong thì thấy Tiêu Phong đã đi lướt qua, nàng ấm ức quay đầu, nhỏ giọng hỏi.
âu Dương nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Phong, cười nói: "Vậy khi chúng ta gặp riêng, Đồ Đồ nhớ đánh hắn một trận tơi bời, nhưng bây giờ thì không phải lúc thích hợp."
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Bởi vì hôm nay, hắn nên đi một mình trên con đường của hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận