Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 762: ĐỀU PHẢI LỚN LÊN

Hiểu lầm giải trừ, thì ra là đầu bếp do viện trưởng mời từ bên ngoài về.
Hèn chi trình độ nấu cơm dạo gần đây lại tăng nhanh như thế thì ra là mời người từ bên ngoài.
Mặc dù đầu bếp này nhìn có chút thần bí, nhưng nấu cơm ăn thật là ngon!
Nói đến cùng cũng là do viện trưởng không nói rõ ràng khiến nam hài xấu mặt đến thế.
Nhớ tới một màn mình tè ra quần lúc nãy, nam hài đều cảm giác mười phần thẹn thùng.
Nam hài nằm sấp khung cửa nhìn Trần Trường Sinh đang trong phòng bếp bề bộn bận trước bận sau, trong lòng nhịn không được tiếp tục mắng viện trưởng.
Người ta hảo tâm tới cho nấu cơm cho mình, mình lại còn mắng người ta là yêu quái.
Càng nói càng cảm thấy có lỗi, mặc dù thân phận chỉ là một đầu bếp có hơi thần bí, nhưng mình lại mắng người ta là yêu quái ăn thịt người.
Nhất định phải làm chút gì đó vãn hồi lại hình tượng của mình trong lòng đầu bếp.
Nếu không người ta không tới nấu cơm cho mình ăn nữa thì làm sao bây giờ?
Viện trưởng rất giỏi cho lợn ăn, nhưng kỹ năng nấu nướng của hắn thì không có ngon nha.
Nam hài thận trọng đi đến bên cạnh Trần Trường Sinh: "Đại thúc, có cần ta hỗ trợ gì không?"
Trần Trường Sinh nhìn thấy nam hài đi đến, động tác trong tay vốn đang hài hòa có quy luật, lập tức trở nên luống cuống tay chân.
Không biết vì sao, chỉ cần nam hài đứng trước mặt, Trần Trường Sinh sẽ mất tự chủ.
Dưới sự chỉ huy của mình phòng bếp vốn đang ngay ngắn trật tự, trong nháy mắt biến thành hỗn loạn.
Trần Trường Sinh không lo được rối loạn phòng bếp, vội vàng đi đến trước mặt nam hài ngồi xổm người xuống nhìn nam hài hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
Nam hài có chút ngượng ngùng chỉ chỉ phòng bếp, mở miệng nói: "Cái kia, có cái gì ta có thể giúp ngươi không?"
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp loạn thành một đống hỏng bét, cười khẽ một tiếng, mắt kính đơn phản chiếu bóng dáng nam hài, nhẹ giọng nói: "Không cần, chờ chút có ăn cơm là được rồi!"
Nam hài lại lắc đầu nói: "Sao có thể để thúc nấu ăn một mình? Để ta giúp đại thúc nhé!"
Nói xong, nam hài trực tiếp vén tay áo lên, nhìn Trần Trường Sinh khoe cơ bắp một chút cũng không hề tồn tại, tỏ ý mình rất mạnh.
Trần Trường Sinh đứng lên, nhìn nam hài tay chân vụng về thu thập phòng bếp đang loạn xà ngầu, sửng sốt đứng nguyên tại chỗ.
Bên tai vang lên tiếng gió rít, Trần Trường Sinh tựa hồ bước vào hồi ức:
"Đại sư huynh, ngươi có cái gì cần ta giúp không?" Một nam hài nho nhỏ, có chút rụt rè nhìn bếp lò cao gần bằng nam hài rồi nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, ngươi chỉ cần đợi ăn cơm là được rồi, ta nấu canh gà là ngon nhất đó!" Nhìn nam hài cao gần bằng bếp lò, cười khẽ một tiếng đáp.
Đó là lúc hắn kiếp trước vừa tới Tiểu Sơn Phong, Đại sư huynh nhất quyết muốn thi triển tài nghệ, cuối cùng bếp lò đều bị sư huynh đốt cháy.
Kết quả hai người và sư phụ ăn bữa tối với màu thầu và uống nước lạnh thay canh gà.
Cũng là từ lúc đó, nhiệm vụ nấu cơm của Tiểu Sơn Phong cũng chính thức giao cho Trần Trường Sinh!
Trần Trường Sinh một mực cảm thấy nam hài trước mặt và Đại sư huynh không khớp lúc này lại cảm thấy thấy bóng dáng của Đại sư huynh trên thân ảnh nho nhỏ này.
Nhưng cũng không phải là người có thể dựa vào, kiên cố, ôn nhu hậu thuẫn, mà là người có tay chân vụng về, cũng là lần đầu tiên thấy bộ dáng tiểu hài tử của Đại sư huynh.
Nam hài trước mặt và kiếp trước Đại sư huynh khi còn bé chồng lên nhau.
Tiếc nuối quá khứ, lo sợ tương lai nhưng lại quên mất hiện tại.
Cho nên nhân sinh mới có thể trôi qua một cách thống khổ như vậy.
Nhưng lại quên hiện tại đang trở thành quá khứ và tương lai cũng đang được trải nghiệm.
Lãng quên hiện tại sẽ chỉ khiến bản thân mình rơi vào nỗi đau của quá khứ và tương lai.
Trần Trường Sinh cúi đầu nhẹ giọng tự nói với mình: "Rõ ràng đều đã là thánh nhân, nhưng vẫn là như đứa bé con, ngươi thật đúng là không nên thân a!"
Giờ khắc này, Trần Trường Sinh giống như hiểu ra điều gì, hắn khẽ chớp chớp mắt, ánh mắt khôi phục bình thường.
Đi đến bên cạnh nam hài dọn dẹp lại phòng bếp đang bừa bộn, một bên dạy bảo nam hài nên làm như thế nào bằng giọng nói nhẹ nhàng.
Năm ấy, ngày ấy, Đại sư huynh tay nắm tay dạy mình tu đạo.
Giờ này ngày này, đổi lại mình nắm tay dạy cho Đại sư huynh.
Số mệnh luân hồi, ánh trăng bên ngoài cũng trở nên ôn nhu.
Một lớn một nhỏ hai thân ảnh ở trong phòng bếp bận rộn, phòng bếp một lần nữa bốc lên khói bếp trắng.
Không phải là trong nháy mắt nghĩ thông suốt, xoay người tim như bị dao cắt.
Mà là thản nhiên tiếp nhận hết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra, mà là thản nhiên đối mặt với mọi chuyện đang xảy ra lúc này.
Hắn thích Giang Nam, nghe nói nơi đó bầu trời trong có gió nhẹ, mưa rơi lách tách, lầu nhỏ đèn đêm, ngư dân chong đèn trên thuyền chài hát trong đêm khuya.
Nhưng hắn chưa từng có cơ hội đi qua Giang Nam, cho dù là lúc đoạt xá Tổ Uyên, điều hắn tiếc nuối chính là chưa từng đi đến Giang Nam.
Giang Nam tốt, phong cảnh cũ như đã quen.
Nhưng tốt cũng không phải là Giang Nam, mà là phong cảnh cũ quen thuộc.
Nói cho cùng chính hắn cũng không thích Giang Nam đến vậy, chưa từng đi qua, làm sao nói chuyện thích hay không.
Thật ra Giang Nam luôn ở bên cạnh mình, vẫn luôn tồn tại, cũng chưa từng rời đi…
"Ăn cơm thôi!" Nam hài cao hứng bừng bừng bưng một nồi canh gà, hào hứng đi ra khỏi phòng bếp.
Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời nam hài nấu cơm!
Trần Trường Sinh cũng bưng bốn dĩa đồ ăn đi theo sau lưng nam hài, cười ấm áp.
Mấy món ăn đều đủ sắc hương vị, lúc nam hài giới thiệu, Mộ Vân Hải không keo kiệt khen ngợi nam hài, ngược lại để nam hài có chút xấu hổ.
Mà Trần Trường Sinh và Tạ Tân Tri vẫn đứng ở chỗ tối, nhìn Mộ Vân Hải và nam hài đến xuất thần.
"Ba người các ngươi đều rất kỳ quái, rõ ràng đều rất nôn nóng muốn gặp mặt hắn, nhưng lúc thật sự đến trước mặt hắn lại chỉ dám nhìn đứng nhìn hắn như vậy." Tạ Tân Tri hút thuốc, ánh mắt rơi vào bóng dáng nam hài, chậm chậm rãi nói.
Cho dù là Lãnh Thanh Tùng hẩy Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh đang ở bên cạnh, mặc dù ba người bọn họ phương thức khác biệt, nhưng lựa chọn của bọn họ lại nhất quán đến đáng kinh ngạc.
Mà ngữ điệu Trần Trường Sinh có chút kỳ quái nói: "Đại sư huynh chưa từng có nấu cơm bao giờ, đây lần đầu tiên hắn nấu cơm, làm rất tốt, so với ta lần đầu tiên xuống bếp còn nấu tốt hơn."
Tạ Tân Tri nhìn Trần Trường Sinh đang nói líu lo không ngừng, nghe không hiểu gia hỏa này muốn biểu đạt cái gì.
Trần Trường Sinh lại tự mình mở miệng nói: "Giống như Đại sư huynh chưa là người lớn, chưa hề là chỗ dựa cho chúng ta, hắn hiện tại chỉ là hắn, hắn vẫn là hài tử, Đại sư huynh là Đại sư huynh, hắn biết nấu cơm. . . Đại sư huynh sẽ không. . ."
Trần Trường Sinh cảm thấy hắn cũng không giải thích rõ ràng được chuyện này, cũng không biết làm như thế nào để giải thích tâm tình lúc này của mình.
Càng muốn giải thích tâm tình của mình, càng nói năng lộn xộn.
Trần Trường Sinh có chút áy náy nhìn Tạ Tân Tri nói: "Thật có lỗi, nói chút mơ hồ."
Tạ Tân Tri lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: "Không có việc gì, hài tử rồi cũng sẽ lớn lên, hắn cũng thế, các ngươi cũng thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận