Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 444: Đi về phía nam

âu Dương và Bạch Phi Vũ đi về phía nam suốt ba ngày, ngoại trừ ngẫu nhiên dừng lại nghỉ ngơi thì gần như đi liên tục. Một nắng hai sương, đi cả ngày lẫn đêm.
Bạch Phi Vũ mất hết tu vi, ngự không phi hành hơi gian nan nên hai người lựa chọn đi bộ.
"Đại sư huynh, chúng ta muốn đi đâu?" Bạch Phi Vũ nhìn tờ giấy viết chữ “nam” trong tay, cảm nhận được bắp chân đau nhức. Hắn quay đầu nhìn âu Dương nằm trên người Tịnh Tử, lắc lư liên tục nên nhịn không được, hỏi.
"Ngươi chọn hướng rồi giờ ngươi hỏi ta đi chỗ nào? Cũng không phải đi hướng tây tìm tỷ tỷ, ngươi vội cái gì?" âu Dương uể oải nằm trên người Tịnh Tử biến kích cỡ to như con lừa, đáp.
Còn không phải ngươi bảo chúng ta xuống núi sao? Bây giờ lại hỏi ta đi chỗ nào?
Bạch Phi Vũ mệt mỏi cả cơ thể và tinh thần nên cảm thấy bực bội, hắn đã là người tàn phế, đời này không thể nào tu luyện, dù trong lòng biết rõ ràng Đại sư huynh nhất định đang tìm cách giải quyết giúp hắn nhưng hắn không nghĩ tới chuyện phải đi bộ.
Từng có lúc hắn dùng kiếm để đứng nên không cần dùng cách này, hắn sống hai đời nên đã sớm quen ngự kiếm.
Cho dù kiếp trước là Kiếm tiên, khi kiếm bản mệnh bị bẻ gãy, cũng có thể dùng ngự kiếm chứ không giống như bây giờ.
Bạch Phi Vũ hơi tức giận ngồi ở ven đường, xoa bắp chân, không để ý tới việc mình mặc áo trắng, ngồi trên đồng cỏ, không nói lời nào.
"Tiếp tục đi, lúc này mới đi một chút, còn chưa ra khỏi sơn môn của Thanh Vân tông đâu! Dựa theo tốc độ của ngươi, chúng ta phải đi tới lúc nào chứ?" âu Dương ngồi trên người Tịnh Tử, thò đầu bất mãn nói.
"Đại sư huynh, nếu như ngươi muốn giúp ta thì có thể nói cho ta biết, không cần phải dùng cách này tra tấn một tên tàn phế như ta!" Bạch Phi Vũ lạnh lùng nhìn âu Dương, nói.
Hắn hiểu việc phải làm lụng vất vả đến mức cơ thể mệt mỏi, đói meo, nhưng cũng không cần giày vò hắn như vậy.
âu Dương ngồi dậy, đá lên mông Tịnh Tử, Tịnh Tử đi tới trước mặt Bạch Phi Vũ, chổng mông lên với Bạch Phi Vũ.
Mà âu Dương ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, một tay che chở hồ ly con còn ngủ say, nhìn Bạch Phi Vũ, hắn đột nhiên nở nụ cười nói: "Ta kể cho ngươi nghe cái gì là đạo lí lớn. Các ngươi nói về đạo lí lớn đều là thế này, thế kia thì sao các ngươi lại không hiểu nó?"
"Đã như vậy, vì sao không nói ngươi làm thế nào để giúp ta?" Bạch Phi Vũ hờn dỗi hỏi người mặc áo xanh ngồi xếp bằng.
"Bây giờ ngươi đang ở tình trạng này, chưởng giáo lão đầu tới cũng vô dụng, ta làm gì có cách nào?" âu Dương nhún vai đáp.
Bạch Phi Vũ vốn đang còn hi vọng nhưng nghe âu Dương trả lời thì hụt hẫng.
Thật ra Bạch Phi Vũ cũng đang lừa bản thân và người khác thôi, hắn biết rõ tình trạng của bản thân hơn người khác.
Từ khi chém đạo cơ, đan điền rách nát, kinh mạch đảo ngược, cho dù tiên nhân nhìn thấy tình trạng của hắn cũng sẽ lắc đầu.
Hi vọng Đại sư huynh giúp đỡ thật ra chỉ là cái gì đó để níu kéo hi vọng của bản thân thôi.
Bây giờ âu Dương chính miệng nói hắn cũng không có cách nào thì đã đánh nát hi vọng cuối cùng của Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ càng nghĩ càng thấy nản lòng thoái chí rồi đột nhiên có chút oán hận.
Rõ ràng hắn đã cùng chưởng môn sư bá bàn luận về đạo, hắn cũng khẳng định suy nghĩ của mình.
Nhưng hắn không ngờ, tiên nhân bị chém khỏi đại đạo vô số năm vẫn còn có thể sử dụng đạo của bọn họ để đồng hóa hắn!
Cũng đúng, những tên kia là tiên nhân, ngồi trên bầu trời vô số năm.
Dù bị kiếp trước của hắn chém ra khỏi đạo nhưng lực lượng của đạo bọn họ lĩnh ngộ thì tu sĩ tầm thường không thể theo kịp.
Nếu như hắn cũng tu hành kiếm đạo của kiếp trước, có phải cũng sẽ như vậy hay không?
Hắn nghĩ tới đạo của mình ở kiếp trước, không có bị hắn kế thừa mà Nhị sư huynh có tư chất kiếm đạo cao của hắn kế thừa.
Hắn thật xui xẻo, thậm chí ngay cả đạo mà hắn tu ở kiếp trước cũng ghét bỏ hắn.
Hắn chuyển thế trùng tu thì ra chỉ là người bị trời ghét?
Suy nghĩ của hắn rất rối, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện hắn gặp được trong lúc đi du lịch.
Hình như vận khí của hắn vẫn luôn không tốt!
"Ngươi lại suy nghĩ lung tung cái gì?" Không biết từ khi nào, âu Dương đã ngồi cạnh Bạch Phi Vũ, ung dung hỏi.
"Đại sư huynh, ngươi nói ta có phải không nên còn sống, ta vốn là người dư thừa không?" Bạch Phi Vũ ngơ ngác nhìn bầu trời lẩm bẩm.
"Ta không biết có dư hay không, dù sao ngươi là người có vận khí kém nhất! Ngươi là tên xui xẻo, có nhớ khi còn bé mỗi lần tắm rửa thì ngươi luôn ngồi trúng đống lửa?" âu Dương ân cần khuyên bảo.
"Đừng nhắc tới những chuyện xấu hổ này nữa!" Bạch Phi Vũ trợn trắng mắt tức giận nói.
âu Dương cười nhìn con đường, Tiểu Sơn phong đã sớm giấu trong từng tầng dãy núi xa xa, tông môn bị bao vây bởi tiên vân giống như tiên cảnh.
"Trên thế giới này, không có ai là dư thừa, tồn tại chính là hợp lý, có đôi khi có thứ nhìn như dư thừa, nhưng đến cuối cùng sẽ phát hiện nó là thứ quyết định thắng bại!" âu Dương chống bãi cỏ, bình tĩnh nói.
Bạch Phi Vũ hơi kinh ngạc nhìn Đại sư huynh, từ sau khi Đại sư huynh hôn mê, hắn chỉ gặp Đại sư huynh một lần. Lần gặp đó cũng vội vàng chứ không lâu dài.
Nhưng mấy ngày nay, Bạch Phi Vũ luôn cảm thấy hình như Đại sư huynh thay đổi rất nhiều.
Vẫn luôn có tính cách không được bình thường nhưng trong đó mang theo sự vững vàng và thần bí.
Giống như đã hiểu rất nhiều điều, lại giống như có rất nhiều bí mật.
Bạch Phi Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt âu Dương, cúi người nhéo mặt âu Dương.
"Tiểu tử ngươi gan lắm đúng không?" âu Dương vỗ mạnh vào đầu Bạch Phi Vũ, vuốt vuốt gương mặt hơi đỏ lên vì bị Bạch Phi Vũ nhéo, tức giận hỏi.
"Đau... Không phải, Đại sư huynh, ta còn tưởng ai nhập vào người ngươi? Trong ấn tượng của ta, ngươi không thể nói được những lời này!" Bạch Phi Vũ che đầu, ấm ức nói.
"Nếu không sao có thể làm Đại sư huynh của các ngươi, cái gì cũng phải hiểu nhiều hơn các ngươi mới là uy nghiêm của Đại sư huynh ta, mau đứng lên, nên đi tiếp rồi!" âu Dương thúc giục.
Bạch Phi Vũ cười khổ, chỉ hai chân đang sưng của mình mà nói: "Đại sư huynh, bây giờ ngươi là tu sĩ Trúc Cơ, ta không bằng Luyện Khí, đi liên tục mấy ngày nay, ta đã không thể tiếp tục đi nữa rồi!"
âu Dương nhìn hai chân Bạch Phi Vũ, vỗ vỗ trán, nhìn Điêu Mao đang chăm chỉ luyện tập điệu múa Khôn trên cây nói: "Xuống dưới, ngươi không thấy cha ngươi sắp chết sao, thích bay múa vậy, ngươi nghĩ ngươi là trai bao sao?"
Điêu Mao nghe âu Dương nói, bay xuống, cơ thể trong nháy mắt biến lớn, cuốn Bạch Phi Vũ lên rồi chạy.
âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ ra sức giãy dụa thì mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ra xa. Nơi xa sương mù bao phủ khắp núi.
âu Dương nhớ tới bản đồ trong đầu, tên một thành trì hiện lên trong đầu.
Mùa mưa bụi tới, lúc này nên xuống Giang Nam!
Giang Nam rất đẹp, Triều Ca đang nghênh đón mùa xuân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận