Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 648: Người quen cũ gặp lại

âu Dương trong suốt lại về hiện thực, Trần Trường Sinh hôn mê bất tỉnh, ngã vào đài sen của hoa sen đen.
Hai người đều ở trong nụ hoa to lớn màu đen, nghĩ lại mà sợ.
Nếu mình không đến Ma giới, chỉ sợ Trần Trường Sinh trước bị Ma Tổ chiếm cơ thể, sau đó thống nhất tam giới. Cuối cùng lại bị Tiên Chủ "Tử" chiếm cơ thể Ma Tổ, từ đó để thế giới này diệt vong!
Không thể không nói, người trong thế giới tu tiên có rất nhiều cách chơi đùa. Chỉ ở trong một cơ thể mà gây ra râtq nhiều việc lớn.
âu Dương cảm thấy tức giận, không có chỗ phát tiết khi nhìn Trần Trường Sinh có gương mặt Tổ Uyên.
Tiểu tử ngươi là người bình thường nhất thì thành thật nấu cơm ở Tiểu Sơn phong, làm một đầu bếp không tốt sao? Một hai phải hành động theo cảm tính, muốn làm nhân vật lớn thay đổi thế giới này chứ. Kết quả suýt chút nữa đã chết rồi.
Làm Tổ Uyên làm gì? Liều mạng như thế làm gì?
Dù tức giận nhưng trong ánh mắt vẫn có tình thương, chỉ có âu Dương biết Trần Trường Sinh sống không dễ dàng.
Tất cả mọi người trên Tiểu Sơn phong đều có tương lai xán lạn nhưng chỉ có tiểu tử này làm chìa khoá khởi động lại thế giới này.
Trong chấp niệm của vô số sinh linh chết đi khởi động lại thế giới lần thứ ba.
Ngoài ra, Trần Trường Sinh chỉ là một tu sĩ hơi có thiên tư tiểu thôi!
Hèn gì khi mình vừa tiến vào hoa sen đen thì sẽ có nhiều ác quỷ và oan hồn cản đường mình. Thì ra bọn họ là chấp niệm đi theo Trường Sinh từ tương lai về hiện tại sao?
"Thật vất vả a, tiểu tử ngốc!" âu Dương ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Trần Trường Sinh.
Dù là gương mặt của Tổ Uyên nhưng trong mắt âu Dương, Trần Trường Sinh trước mắt chính là Trần Trường Sinh!
Cái gì ta dùng mạng của ta tiến vào kiếp nạn? Từ đây về sau lại không còn Trần Trường Sinh?
Sau này tiểu tử ngươi phải thông minh hơn!
Đã bị người ta gạt mà còn không biết xấu hổ đi làm giúp nữa. Cuối cùng phải để lão tử giúp ngươi dọn dẹp rắc rối.
Giết ta nhiều lần như vậy, lần này coi như ta trả thù một chút đi.
âu Dương nghĩ tới đây, giơ tay lên vỗ mạnh vào đầu Trần Trường Sinh nhưng tay âu Dương lại xuyên qua cơ thể hắn.
Lúc này âu Dương mới chợt nhớ ra, bây giờ mình đã sắp hao hết chân nguyên, thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Hắn lấy lại tinh thần, bên tai không ngừng vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: "Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Chân nguyên của kí chủ sắp hao hết, nếu chân nguyên hao hết, hệ thống sẽ đóng lại!"
"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đánh chết năm trùm phản diện thiên mệnh! Nhiệm vụ ban thưởng tự động đưa!"
Hai câu nhắc nhở liên tiếp vang lên bên tai giống như gấp gáp thúc giục hắn vậy.
âu Dương nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh đang hôn mê, cười nói: "Tiểu tử ngươi là một tu sĩ bình thường, nhưng việc này cũng không thể, dỳ sao ngươi cũng là sư đệ của âu Dương ta, nếu để cho người ngoài biết, còn tưởng ta không cho ngươi một thân phận nổi, tiểu tử, ngươi chờ đi!"
âu Dương thản nhiên đứng dậy, dừng một chút, mới nhẹ giọng nói: "Đến lúc này rồi, cũng đừng cài âm thanh hệ điều hành, gặp nhau một lần đi!"
âu Dương vừa nói xong, giọng nói nhắc nhở của hệ thống vốn vang lên bên tai đột nhiên biến mất. âu Dương cũng chậm rãi biến mất ngay tại chỗ.
Trong hôn mê, Trần Trường Sinh cảm nhận được gì đó, cũng giống như gặp ác mộng, hắn hơi nhíu mày lại. Hắn hoàn toàn không biết Đại sư huynh mà mình coi trọng nhất lập tức sẽ chết.
Cuộc chia tay vĩnh viễn luôn lặng yên không tiếng động, không biết lúc nào, không biết ở đâu, có khả năng sẽ không còn gặp nhau nữa!
Theo âu Dương rời đi, hoa sen đen sắp nở rộ thì không còn động tĩnh khiến Ma tộc ở phía dưới rối loạn. Chỉ có Chúc Cửu nhất tộc ở bên ngoài rìa Ma giới thì nam nữ già trẻ của 11 bộ tộc khác đều chạy tới.
Mẹ nó, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng để quỳ xuống đón "Vương" mới cho Ma tộc nhưng cuối cùng "Vương" run nửa ngày, vẫn không chịu ra?
Chắc "Vương" ghét bỏ chúng ta không đủ thành kính!
Dưới sự dẫn đầu của Ma Quân cầm đầu 12 bộ tộc thì bọn họ bắt đầu bái lạy hoa sen đen.
Xung quanh hoa sen đen khổng lồ vang lên tiếng quỳ lạy như sông cuộn biển gầm. Bọn họ hi vọng "Vương" mới của Ma tộc nhanh chóng ra gặp mình!
Mà đại nữ nhi Trùng Dương của Ma Tôn Trọng Minh lại dẫn Chúc Cửu nhất tộc quan sát từ xa.
Khác với 11 bộ tộc đang quỳ lạy hoa sen đen thì người của Chúc Cửu nhất tộc lại đeo cung, giắt kiếm. Bọn họ đã chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
Trùng Dương đã từng quan sát tương lai nên biết rõ khi hoa sen đen nở rộ chính là lúc kiếp nạn bắt đầu!
Vị vua mới chính là ác ma dẫn dắt Ma tộc nhấc lên giết chóc không thể dừng! Mà tên uống một chén rượu, khoe khoang khoác lác rồi đi thì đến bây giờ đều không thấy động tĩnh.
Trùng Dương đã xác định trong lòng, tiểu tử áo xanh kia đã chết trong hoa sen đen!

Mà âu Dương vừa nói với hệ thống xong thì thấy hoa mắt, rồi xuất hiện ở một mảnh hư vô. Hắn tò mò nhìn xung quanh, dưới chân chỉ có một con sông như dải lụa chứ không còn gì nữa.
Trong lòng âu Dương hiểu rõ, đây là không gian hệ thống trong truyền thuyết?
Người xuyên việt luôn có hệ thống thiết yếu, nhưng tới tay hắn chỉ còn lại tác dụng tự động báo giờ.
Mà từ khi có đồ chơi phế như thế thì mình cũng không biết có không gian hệ thống m!
Còn nữa chỗ chết tiệt này cũng quá keo kiệt rồi.
Hệ thống phế này phối hợp một tên vô dụng như mình thật xứng đôi vừa lứa!
âu Dương đã chịu đựng hệ thống phế trong đầu mình lâu rồi, rốt cục lúc này có thể mắng chửi hệ thống thỏa thích!
Mặc dù trong lòng đang buồn bực nhưng âu Dương vẫn không quên giơ tay lên nhìn cơ thể của mình. Hắn phát hiện sau khi mình tới đây, thì cơ thể bắt đầu tán loạn cũng dừng lại.
Xem ra không gian trong hệ thống phế này vẫn còn chỗ lợi hại, xem ra nơi này tạm thời có thể để mình giữ đầu óc tỉnh táo. Tạm thời không cần đi chết!
Nghĩ tới đây, âu Dương cũng yên tâm, vui vẻ đi dạo, giống như hắn đến để du lịch.
Không gian hư vô giống như không có giới hạn, dù âu Dương đi thế nào thì phong cảnh xung quanh vẫn giống nhau như đúc. Nó giống hệt lúc hắn bị mù vậy. Nếu không phải dưới chân còn có một dải lụa uốn lượn thì hắn nghĩ mình đã bị mù lại rồi.
âu Dương đi dạo không biết bao lâu, nhìn xung quanh nhưng phát hiện nơi này vẫn không có ai, ngay cả người tiếp đãi mình cũng không có. Hắn nhíu mày lớn tiếng uy hiếp: "Cái gì? Đã đến lúc nào rồi, ngươi còn thần bí làm gì? Không xuất hiện thì ta đi chết đó!"
"Chết chết chết! Tiểu tử ngươi giả anh hùng gì chứ? Muốn chết nhanh thì cút!"
Giọng nói quen thuộc khiến mắt âu Dương nóng lên, vội vàng quay đầu lại thì thấy Hồ Vân đang tức giận mắng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận