Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 756: Người đó chưa từng thay đổi, mà người thay đổi là hắn

Cái miếu thờ này là miếu thờ Thành Hoàng lớn nhất của Phong Thành, trước đây bất kể vào thời gian nào trong ngày, nơi đây đều có hương khói phồn thịnh, người đến người đi không dứt.
Nhưng hôm nay lại an tĩnh lạ thường, sơn đỏ ngói xanh như là một bức họa tĩnh lặng.
Đi vào miếu thờ, đây là một khoảng sân có hai lối vào và hai lối ra.
Nam hài mang theo giỏ bước đi trên con đường đá rợp bóng cây xanh, nhưng bốn phía đều yên tĩnh khiến nam hài có chút đề phòng.
Thật sự là quá yên lặng, yên lặng đến mức không giống bình thường.
Ngay cả tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim hót đều nghe không được, khiến ngôi miếu vốn nên náo nhiệt lộ ra một chút quỷ dị.
Nam hài thận trọng đi trên đường lát đá, vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng.
Bởi vì trên con đường lát đá xuất hiện thêm một đôi chân khác!
Ở sau lưng mình, đang có thứ gì khác tiến nhanh tới đây!
Nam hài càng ngày càng siết chặt chiếc giỏ trong tay chặt hơn, khi tiếng bước chân phía sau ngày càng rõ hơn, gần như là dán sát sau lưng cậu.
Nam hài sầm mặt lại, bỗng nhiên xoay người giơ giỏ lên ném ra phía sau.
Chiếc giỏ vừa ném đi bị Bạch Phi Vũ đang ở sau lưng chụp được, Bạch Phi Vũ không hiểu nhìn nam hài trước mặt hỏi: " Đang yên đang lành, ném giỏ làm gì?"
"Ta nói cho ngươi biết, ta không phải là kẻ ngu, ngươi đừng hòng đánh chủ ý gì lên người ta! Nhìn tưởng chỉ là giả vờ giả vịt thôi, không nghĩ tới lại là kẻ buôn người." Nam hài hét vào mặt Bạch Phi Vũ, khiến hắn trở nên bối rối
"Không phải chứ, ta? Kẻ buôn người?" Bạch Phi Vũ dở khóc dở cười chỉ mình nhìn nam hài hỏi.
"Không phải bọn buôn người, thì tại sao lại đi theo sau lưng ta?" Nam hài cảnh giác, lạnh giọng hỏi nam nhân trước mặt.
Miếu thờ quỷ dị, đại thúc vừa nhìn là biết không phú thì quý đã vậy còn nhiệt tình, đồng thời còn một đường đi theo mình.
Không phải bọn buôn người, chẳng lẽ là cô hồn dã quỷ?
Mẹ nó!
Sắc mặt nam hài lập tức khó coi, vừa biết trên thế giới này có lực lượng siêu nhiên, chẳng lẽ hôm nay hắn thật sự trúng tà rồi?
Nhìn sắc mặt của nam hài hết trắng rồi đen, thay đổi xoành xoạch, khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy buồn cười.
Lại nhìn thoáng qua giỏ hắn đang cầm trong tay chỉ còn bó nhang với vỏ trái cây còn thừa lại.
Không cần nghĩ cũng biết, cống phẩm vốn mang cho thần minh hiện tại đang ở trong bụng nam hài trước mặt.
Điểm ấy ngược lại là rất giống với âu Trị Tử!
Bạch Phi Vũ nhàn nhã lấy ra ba cây nhang từ trong giỏ, nhìn thoáng qua nam hài đang xấu hổ, cười khúc khích nói: " Ta chỉ là tiện đường thôi, hôm nay ta cũng đến đây cầu nguyện!"
Nói xong, Bạch Phi Vũ đưa chiếc giỏ trong tay đưa cho nam hài trước mặt.
Nam hài nhận lấy giỏ, lần nữa xác nhận cái người thanh niên mặc tây trang lộng lẫy này, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ.
Người trước mặt này khẳng định là một người có máu mặt của Phong Thành!
Bằng không cũng sẽ không để cho miếu thờ ngày thường vốn nháo nhiệt lại trở nên yên tĩnh, thì ra là để một mình hắn đến thắp hương.
"Vậy hôm nay ngài cứ thắp hương cầu nguyện đi, hôm khác ta lại đến vậy?" Nghĩ rõ ràng các điểm mấu chốt trong đó, nam hài cười làm lành nói.
"Đã tới thì cứ thắp hương cầu nguyện đi thôi nếu không thần minh sẽ trách tội!"Bạch Phi Vũ trong tay cầm ba cây nhang, nghiêm trang nói.
Nhìn Bạch Phi Vũ chững chạc đàng hoàng khiến nam hài nửa đường lâm trận chuẩn bị bỏ cuộc cũng có chút sợ hãi vì bị dọa.
Bạch Phi Vũ nhấc tay lên nhìn về phía nam hài, ra hiệu nam hài đi trước.
Nam hài suy nghĩ một lát, cắn răng một cái, cầm theo giỏ đi về phía đại điện.
Bạch Phi Vũ đi theo sau lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm thân ảnh nam hài.
Giống như muốn từ trên người nam hài tìm một hình bóng quen thuộc trong tà áo xanh ngày trước.
Nhưng dù Bạch Phi Vũ có cố gắng tìm ra xem nam hài trước mặt có điểm chung nào với tà áo xanh hay không, hắn đều phát hiện rằng mình không bao giờ có thể liên hệ được nam hài với tà áo xanh trong trí nhớ của mình.
Trong trí nhớ của mình, tà áo xanh đại biểu cho ấm áp, cường đại, thông minh, không sợ trời không sợ đất. . .
Có thể áp dụng vô số tính từ mỹ miều cho người đó, thêm vào hai bộ lọc kính của hai đời kia khiến người đó gần như đã trở thành sự chứng thực cho tất cả những điều tốt đẹp trong đầu Bạch Phi Vũ.
Nhưng nam hài trước mặt này lại có dáng người gầy yếu, nhút nhát, cảnh giác rất nhiều đối với mình!
"Quả nhiên sau khi chuyển thế sẽ không còn là cùng một người nữa sao?" Bạch Phi Vũ thở dài, trên mặt biểu lộ có chút cô đơn.
Lúc hai người đi vào chính điện, nam hài có chút đờ đẫn nhìn đại điện trước mặt.
Pho tượng của Thành Hoàng gia biến mất rồi!
Bức tượng Thành Hoàng đúc bằng vàng cao ba mét ban đầu được đặt ở đại điện đã biến mất!
Nơi bức tượng ban đầu đứng chỉ có một bàn cúng dường trống rỗng!
Mẹ nó!
Có người trộm đồ trộm đến trên đầu Thành Hoàng gia rồi!
Không đúng, là bắt cóc!
Có người bắt cóc Thành Hoàng gia mất rồi!
Bỗng nhiên nam hài cảm thấy có chút may mắn.
Đến cả Thành Hoàng gia còn bị bắt cóc, vậy thì chuyện mình ăn vụng cống phẩm chắc hẳn Thành Hoàng gia cũng không có rảnh để trách tội mình đâu nhỉ?
Bạch Phi Vũ bước vào chính điện nhìn nam hài đang đứng đó ngơ ngác, kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Ngươi không phải tới cầu nguyện sao?"
Nam hài nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ,vẻ mặt hơi có chút ngơ ngác nói: "Ngươi không thấy được Thành Hoàng gia cũng biến mất rồi sao, nhìn ai mà tế bái cầu nguyện bây giờ?"
Bạch Phi Vũ nhìn thoáng qua Thần vị trống rỗng, cười mỉa mai, lạnh nhạt nói: "Nếu không có thần, chúng ta tự nhiên có thể cầu nguyện với thiên địa, thiên địa đáng kính, thần linh cũng biết!"
Nguyên do trong đó Bạch Phi Vũ cũng hiểu rõ, bởi vì thân phận của mình Thành Hoàng ở nơi đây cũng biết rõ ràng.
Nếu để hắn là Vạn Thần chi chủ đến đây tế bái Thành Hoàng, e rằng Thành Hoàng nơi này sẽ bị Bạch Phi Vũ bái đến hồn phi phách tán!
Là một Thành Hoàng biết thời thế đương nhiên là nhường lại vị trí cho hắn, biến nhanh!
Cho nên, bây giờ bên trong miếu Thành Hoàng sẽ không có bất cứ một pho tượng thần nào.
Ngón tay đang cầm ba cây nhang Bạch Phi Vũ khẽ nhúc nhích, ba cây nhang không lửa tự cháy.
Khói xanh lượn lờ bay lên từ ba cây nhang, Bạch Phi Vũ cầm ba cây nhang lên, nhắm mắt cầu nguyện xong, lập tức cắm ba cây nhang vào lư hương trên bàn thờ.
Bạch Phi Vũ xoay người lui ra phía sau hai bước, ra hiệu nam hài tiến lên cầu nguyện.
Nam hài nhìn Thần vị trống rỗng, như là hạ quyết tâm gì lớn lao lắm, cầm theo chiếc giỏ bước lên trước.
Từ trong giỏ lấy nhang ra đốt lên, học theo cách lúc nãy mà Bạch Phi Vũ làm nhìn về chỗ tượng thần trống rỗng rồi cầu nguyện.
Bạch Phi Vũ hơi nhắm mắt lại, trong đầu hắn vang lên mong muốn của nam hài trước mặt.
Thần minh nghe thấy thế nhân thỉnh cầu, Bạch Phi Vũ đương nhiên cũng có thể làm như vậy.
Giọng nói non nớt vang vọng trong đầu Bạch Phi Vũ.
“Hi vọng thần tiên lão gia sẽ phù hộ cho bọn nhỏ ở nhà được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc. Cho dù không làm được chuyện lớn gì thì cũng mong muốn bọn nhỏ không đau không bệnh."
Mong muốn đều là cho người khác, lại không có điều mong ước nào dành cho bản thân.
Bạch Phi Vũ nghe thấy một nửa, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn bóng lưng nam hài trong mắt ngập sương mù.
Thì ra người đó chưa từng thay đổi, mà người thay đổi là hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận